Chương 1: Tỏ tình, bị từ chối?
Thành phố Lâm Giang, khu trung cư Thánh Trạch.
Trong một căn phòng ngủ hơi tối.
Giang Chu đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, trên mặt viết đầy khiếp sợ.
“Dĩ nhiên là trọng sinh?”
Giang Chu nhìn bốn phía để xem hoàn cảnh hiện giờ của mình.
Là nhà cũ của mình.
Chiếc quạt điện ở trên bàn vẫn còn đang hoạt động.
Tiếng kêu ong ong kìa khiến cho hắn nhức đầu.
Đối với Giang Chu, thì tất cả những thứ này đều vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trước khi trọng sinh, Giang Chu đã 35 tuổi.
Hắn là một quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, lương hàng năm gần 10 triệu.
Mùng sáu tết hắn uống say, lại nghịch pháo trong đường cống ngầm.
Kết quả dẫn nổ khí mê tan ở trong cống, tạo thành một vụ nổ.
Hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Không ngờ ông trời lại làm cho hắn sống lại một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu cảm nhận được, hình như trên mặt mình có vài giọt nước lành lạnh.
Hắn dùng tay sờ thử một cái, trong lòng nhất thời run lên.
“Là nước mắt sao?”
“Lẽ nào. . . mình sống lại vào đúng ngày mẹ mình qua đời?!!”
Giang Chu hít một hơi thật sâu, quay đầu liền nhìn thấy chiếc Nokia 5230 của mình ở trên bàn.
Hắn cầm điện thoại di động lên xem, ngày tháng là ngày 11 tháng 6 năm 2009.
Giang Chu rất quen thuộc với ngày này, đây là ngày thứ ba sau khi hắn thi đại học xong.
Cha mẹ vẫn bình an vô sự, mà hắn cũng thi không tệ.
Vậy tại sao mình lại mang theo nước mắt rồi đi ngủ nhỉ?
Trở lại năm mười tắm tuổi.
Trí nhớ của hắn vẫn đang hỗn loạn và mơ hồ.
Căn bản là không nhớ nổi, tại sao mình lại rơi lệ vào ngày 11 tháng 6 năm 2009 này.
Có điều, Giang Chu còn chưa kịp nghĩ, thì đã nhìn thấy đáp án ở trên điện thoại di động.
Ting ting ting -- --
“Lão Giang, ông không sao đấy chứ, một ngày rồi mà ông vẫn chưa nhắn tin tôi đâu?”
“Không phải bị Sở Ngữ Vi từ chối sao? Không cần thiết phải đòi sống đòi chết như vậy chứ!”
“Trong trường học chúng ta, có ai mà không bị Sở Ngữ Vi từ chối đâu?”
“Nếu như ai cũng giống như ông, vậy THTP thành nam của chúng ta đã thành bãi tha ma rồi!”
Giang Chu nhìn những tin nhắn ở trên QQ trong điện thoại di động thì lập tức nhớ ra chủ nhân của cái avatar này.
(QQ= một phần mềm tương tự Zalo)
Người này là Quách Vĩ, là bạn bè thời THPT của mình.
Hai người là bạn cùng lớp, tích cách lại tương đối ăn ý.
Có điều, bởi vì không học cùng một trường đại học, cho nên dần dần mất liên hệ.
Nhưng mà, Sở Ngữ Vi mà Quách Vĩ nói đến là ai?
Giang Chu cẩn thận suy nghĩ lại một lúc, ký ức liền khôi phục.
Sở Ngữ Vi, hoa khôi trường THPT thành nam.
Có dáng người hoàn mỹ như ma quỷ.
Lại có một gương mặt xinh đẹp, tinh xảo giống như một mối tình đầu của mọi chàng trai.
Năm thứ ba THPT (lớp 12), đã làm cho không biết bao nhiêu chàng trai mê đắm.
Trong này, tất nhiên bao quát cả Giang Chu.
Giang Chu nghĩ đến đây thì lập tức biết tại sao mình lại rơi nước mắt.
Bởi vì, ngày 11 tháng 6 này, là ngày hắn tỏ tình thất bại.
Mà đối tượng từ chối hắn, chính là Sở Ngữ Vi.
Chỉ là đến khi đi học đại học, thì Giang Chu đã có tình yêu mới.
Cho nên hắn cũng từng bước quên lãng những ký ức về Sở Ngữ Vi.
“Hay lắm, không ngờ mình khi 18 tuổi lại nặng tình như vậy!”
“Ngủ mà còn khóc được, thật cmn nó mất mặt!”
Giang Chu chỉ biết dở khóc dở cười.
Tuy rằng thân thể của hắn bây giờ thân thể năm 18 tuổi.
Thế nhưng linh hồn của hắn đã 35 tuổi.
Cho nên, hắn cũng đã nhìn rõ cái loại đồ chơi tên là tình yêu này rồi.
Hơn nữa Giang Chu biết rõ, mình sẽ gặp cô gái mà mình yêu nhất đời này ở đại học.
Bởi vậy, hắn nhất thời không nhớ ra Sở Ngữ Vi này là ai cũng là chuyện bình thường.
Giang Chu mở khung chat: “Yên tâm đi, anh đây không sao!”
“Cái đệch, ông trả lời thật rồi này, thật sự không sao rồi?”
“Không phải một hoa khôi THPT thôi sao, tôi không để bụng đâu, cuộc sống đại học mới là tốt nhất!”
Quách Vĩ lập tức trả lời: “Ông cũng chưa học đại học, làm sao biết cuộc sống đại học là tốt nhất?”
“Dấu ‘?’ của ông sai rồi, tôi chính là sinh viên rồi.”
“??????”
Giang Chu cười nhẹ một tiếng, rồi lập tức nhảy xuống giường.
Nhưng đúng lúc này, hắn bị một thứ ở trên đầu giường hấp dẫn.
Đầu đề lại là------ Di Thư.
Không có cô ấy, thì con thật sự không sống nổi.
Bởi vì con thật sự rất yêu cô ấy, còn yêu cô ấy hơn cả chính bản thân mình.
Cha mẹ không nên trách cô ấy, tất cả đều là quyết định của bản thân con.
Bởi vì con muốn dùng sinh mệnh để chứng minh, con yêu cô ấy sâu đậm đến mức nào.>
Giang Chu nhìn thấy nội dung của bức “Di Thư” này xong thì suýt nữa chửi ầm lên.
Hắn đã quên mất, ban đầu mình cũng là một liếm cẩu(*)
(*)dành cho ai chưa biết, liếm cẩu ý chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không để ý tôn nghiêm và liêm sỉ, để bám theo đối phương, nịnh bợ, hùa theo, lấy lòng đối phương.