Chương 115: Trang bức nha, không cần chủ động!
Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo.
Giang Chu ngồi trước bàn máy tính, vừa viết chữ vừa lẩm bẩm, thần thái vô cùng nghiêm túc.
Khi suy tư còn nhịn không được mà vò đầu bứt tai.
“Bilibili??”
“Không được, Bilibili đã ghi danh tháng 6 năm 09 rồi, chắc hẳn không cướp được nhãn hiệu.”
“Ồ được rồi, còn có Vương Giả Vinh Diệu, Hòa Bình Tinh Anh, Nguyên Thần. . . vẫn chưa bị đăng ký!”
“. . .”
Giang Chu giơ tờ giấy của mình lên, soi dưới ngọn đèn.
Ừm, tuy tờ giấy này chỉ viết vài chữ, nhưng giá trị của nó đã vượt qua 10 triệu.
Ngày mai cầm tiền đi cục công thương đăng ký là được, sau này lại bán cho người khác là xong.
Tiền, thật cmn dễ kiếm.
Cùng lúc đó, Hàn Nhu đẩy cửa đi vào.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ có dây đeo vai màu trắng, len lén đi đến gần Giang Chu.
Da thịt nàng trắng nõn như mỹ ngọc nõn nà, ngay sau đó, nàng liền vươn tay từ phía sau, bịt mắt của Giang Chu.
“Đoán xem ta là ai?”
Giang Chu đặt tờ giấy xuống: “Ngửi mùi này, là tiểu Tô Nam à?”
Hàn Nhu nhíu mày: “Không phải, làm sao Tô Nam có thể ở đây được.”
“Vậy thì chính là Hoàng Kỳ rồi, nửa đêm cô đơn, nên lén lút bắt xe đến đây tìm.”
“Anh, anh thật nhàm chán!”
Hàn Nhu buông tay ra, đi qua ngồi xuống bên giường Giang Chu.
Sau đó, nàng cầm lấy quyển tạp chí ở đầu giường, nhìn thoáng qua một chút, thì sắc mặt đã đỏ bừng.
Giang Chu quay đầu nhìn nàng: “Đã muộn như vậy rồi mà còn không ngủ, tìm anh có chuyện gì?”
“Tìm anh chơi thôi, Tik Tok, Wechat. . .mấy cái này là cái gì?”
“Anh cảm thấy mấy cái tên này rất có tương lai, mà trong tay đang có chút tiền rảnh rỗi, cho nên đang định đi đến cục công thương đăng ký.”
“Sau đó thì sao?”
“Nếu như sau này có người muốn dùng cái tên này, thì sẽ phải mua quyền nhãn hiệu từ tay anh.”
Hàn Nhu nghe không hiểu, vì vậy chớp chớp mắt: “Em vửa tán gẫu với mẹ.”
Giang Chu uống hớp nước: “Mẹ lại nói xấu anh rồi hả?”
“Không phải, mẹ cho em tiền lì xì, bên trong có tấm 8000 đồng, em không dám nhận.”
“Bao nhiêu tiền?!”
“Tám ngàn!”
Giang Chu nghiến răng nghiến lời: “Quý bà xinh đẹp Viên Hữu Cầm này quá thiên vị! Qua năm mới anh chỉ được có 50 đồng tiền mừng tuổi.”
Hàn Nhu cắn môi một cái: “Mẹ nói là giàu nuôi gái, nghèo nuôi trai, nhưng mà rõ ràng em không phải ruột thịt. . .”
. . .
Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.
“Em cảm thấy chuyện này quan trọng như vậy sao?”
“Không quan trọng sao?”
Giang Chu thở dài, quay người nói: “Tại sao phải nhắc nhở mình từng giây từng phút rằng, em không phải người nhà của anh?”
Hàn Nhu vẫn là tâm sự nặng nề: “Em vốn không phải người nhà thật, là giả mà.”
“Nếu như em còn nói như vậy, anh sẽ nổi giận thật đấy.”
“Đừng mà anh. . .”
“Em không chấp nhận tiền lì xì, chứng tỏ em không muốn làm em gái anh, cũng không muốn làm con gái gia đình này.”
Hàn Nhu lập tức trở nên hoảng hốt: “Em không có mà, em không có ý đó mà, chuyện này đối với em mà nói đã là rất tốt rồi.”
Giang Chu châm điếu thuốc lên rít vài hơi: “Quan trọng là bọn họ sẽ nghĩ như vậy, chắc là bây giờ mẹ anh còn đang lau nước mắt kìa.”
“Nhưng mà em cảm thấy không nên cầm tiền lì xì này thật mà.”
“Em gái, sẽ có một ngày họ già đi, mà em cũng sẽ có ngày tốt nghiệp, đúng không?”
Hàn Nhu hơi sững sờ: “Có ý gì?”
Giang Chu vỗ cái đầu nhỏ của nàng: “Em đi làm, có thể hiếu kính tiền cho cha mẹ nha.”
“Có thể như vậy sao?”
“Nếu có một ngày họ ngã bệnh, em không chê bọn họ là tốt rồi.”
“Đương nhiên sẽ không!”
“Vậy em còn có gánh nặng gì nữa? Mau đi lấy tiền lì xì đi.”
Hai mắt Hàn Nhu sáng lên, lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ của Giang Chu.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng Giang Chu lại bị đẩy ra lần nữa.
Hàn Nhu cầm cái lì xì rất dầy, vui vẻ nhảy nhót vào phòng.
“Anh, em lấy được rồi, tám ngàn đồng nha.”
Giang Chu nở nụ cười: “Nào, gặp mặt là có phần, mỗi người một nửa!”
Hàn Nhu bỗng nhiên lùi lại vài bước: “Anh nghĩ hay lắm, em mới không cho anh, có điều, ngày mai có thể mời anh ăn cơm.”
“Được, anh biết một nhà hàng, trung bình một người bốn ngàn.”
“Như anh thật sự rất quá đáng đấy.”
Giang Chu lắc lắc cái cổ mỏi: “Em gái, hãy nghe anh nói một câu.”
Hàn Nhu hơi ngước mặt lên: “Cái gì?”
“Anh biết em chịu khổ từ nhỏ, thế nhưng những gì em đã mất đi, sẽ có một ngày trở lại bằng một loại phương thức khác, khi nó trở về thì em không cần phải sợ, bởi vì nó đã chứng minh là em đáng giá nhận được rồi.”
Hai mắt Hàn Nhu bỗng nhiên ướt át: “Cảm ơn anh, anh trai!”
“Hay là đêm nay ngủ luôn ở đây? Anh trai bù đắp nốt tình thương cho em?”
“Ha ha ha, anh ăn rắm đi.”
Hàn Nhu đỏ mắt, đứng dậy đi về phòng ngủ của mình.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng ôn hòa, không còn khô nóng như giữa mùa hè nữa.
Sáng sớm Giang Chu đã đi cục công thương, bận rộn nửa ngày, cũng đã đăng ký được Tik Tok, Wechat. . .
Chỉ cần là những nhãn hiệu có thể kiếm được rất nhiều tiền ở kiếp trước, thì hắn đều thử đăng ký một lần.
Mỗi một nhãn hiệu 270 đồng, trên 10 cái thì mỗi một nhãn hiệu sẽ thu thêm 30 đồng là 300 đồng một cái.
Trừ phi mấy công ty này đổi tên, bằng không thì những thứ này sẽ trở thành tài phú.
Kiếp trước Giang Chu cũng rất thích chơi game, kết quả bị con chim cánh cụt(Tencent) kia bẫy không ít tiền, hắn cũng chuẩn bị hãm hại lại một lượt.