Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 117: Trang bức nha, không cần chủ động! (3)

Chương 117: Trang bức nha, không cần chủ động! (3)


Sở Ngữ Vi bóc bao thuốc ra, cầm một điếu rồi nhét vào miệng Giang Chu: “Bạn có thể hút ít một chút không? Hút nhiều không tốt đâu.”
Giang Chu nhìn Sở Ngữ Vi: “Thật ra thì mình cũng muốn bỏ, thế nhưng lại không có nghị lực đó.”
“Được rồi, vậy lát nữa tụ tập xong thì bọn mình đi ăn cơm nhé?”
“Đi, Quách Vĩ cũng đi, gọi em gái mình đi luôn.”
Đám người trong phòng nghe cuộc đối thoại này thì lập tức ngậm miệng.
Vừa mới cười nhạo châm chọc người ta không có bạn gái, kết quả là hoa khôi tự mình đi mua thuốc lá, còn châm cho người ta luôn.
Điều này đại biểu cho cái gì, còn không hiểu sao?
Sợ rằng hoa khôi Sở Ngữ Vi đã thích Giang Chu rồi.
Cái này cmn còn cần phải mở miệng chém gió nữa à?
Một bên, bây giờ Quách Vĩ cũng đã hiểu.
Hóa ra Giang Chu nói sẽ có người trang bức thay cho hắn là như vậy, hoa khôi thật sự ra sức, hai động tác thôi mà đã chỉnh cho đám người này á khẩu không nói được.
Có điều, Quách Vĩ hiển nhiên là vẫn chưa hiểu thấu triệt.
Bởi vì một lát sau, Tiền Dung Dung cũng đến, cô ta quét mắt một vòng, sau đó lại đi đến bên người Giang Chu dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Giang Chu, cảm ơn bạn về chuyện lần trước, nếu như không có bạn thì mình cũng không biết về nhà kiểu gì.”
Giang Chu búng tàn thuốc: “Không cần khách khí, bạn cũng không mập, cũng không tốn bao nhiêu xăng.”
Mặt Tiền Dung Dung ửng đỏ: “Vậy mình mời bạn ăn cơm nhé? Xem như là cảm ơn.”
“Lần trước là Sở Ngữ Vi giúp bạn, bạn nên cảm ơn Sở Ngữ Vi đi.”
“Vậy. . .chúng ta cùng đi cũng được.”
“Vậy bạn hỏi Ngữ Vi và Quách Vĩ đi.”
Tiền Dung Dung ngẩng đầu lên theo bản năng, phát hiện Sở Ngữ Vi đang nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng.
Cô ta cũng ngại không dám nhiều lời, không thể làm gì hơn là ngồi xuống, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Giang Chu.
Giờ phút này, trong phòng lại càng thêm yên lặng.
Mọi người đều biết chuyện Tiền Dung Dung chướng mắt Giang Chu, hơn nữa còn từng cười nhạo Giang Chu có EQ thấp, người Tiền Dung Dung thích chính là lớp trưởng Trịnh Vũ mới đúng.
Nhưng tình huống này là sao, tại sao Tiền Dung Dung cũng chạy đến chỗ Giang Chu rồi?
Đám người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Giang Chu bây giờ có mặt mũi thế cơ à?”
“Không rõ lắm, sao Tiền Dung Dung cũng chạy theo Giang Chu rồi nhỉ?”
“Xe ra, chỉ có lớp trưởng mới có thể vượt qua Giang Chu thôi!”
“Đúng rồi, nhắc đến lớp trưởng mới nhớ, sao cậu ta vẫn chưa đến nhỉ?”
“Chắc là tắc đường thôi!”
“Ủa? Lớp trưởng mua xe rồi à?”
“Ông không thấy tên tường QQ à? 100 ngàn đấy!”
“Trời ạ, ghê thế cơ à!”
Vừa dứt lời, cửa phòng lại bị mở ra, Trịnh Vũ đi vào phòng, sắc mặt cậu ta cực kỳ tái nhợt.
Bởi vì chuyện tai nạn trên đường cao tốc nên cậu ta bị cha mẹ đánh cho một trận, bây giờ mặc kệ là đi chỗ nào cũng không ngóc đầu lên được.
Có điều, mọi người trong phòng nhìn thấy Trịnh Vũ xuất hiện thì vẫn đứng lên nghênh đón.
“A, anh Vũ đến rồi!”
“Anh Vũ, lâu rồi không gặp, nghe nói đã mua xe rồi à?”
“Lần trước họp lớp ông cũng nói rồi, sau này phát đạt phải chiếu cố anh em đấy nhé.”
Nếu là Trịnh Vũ lúc trước mà nghe được mấy câu này, thì nhất định sẽ vui đến nở hoa.
Nhưng lần này, cậu ta cúi đầu đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Giang Chu.
“Giang Chu. . .”
Giang Chu hơi sững sờ, ngồi dậy: “Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì?”
Trịnh Vũ cắn răng: “Ông có thể gọi điện cho ông chủ Ngụy giúp tôi không? Để tôi bồi thường ít một chút?”
“Chuyện xe vẫn chưa giải quyết xong cơ à?”
“Ông chủ Ngụy muốn tôi bồi thường 800 ngàn, nhưng nhà tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy. . .”
Giang Chu thở dài: “Anh Ngụy đã báo cảnh sát, tôi muốn giúp cũng không có cách.”
“Tôi thật sự biết lỗi rồi, sau này tôi sẽ nghe ông hết, cầu xin ông giúp tôi một chút đi.”
“Lần sau, lần sau có cơ hội nhất định sẽ giúp ông.”
. . .
Trịnh Vũ yên lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy rời khỏi Vienna.
Toàn bộ quá trình, cậu ta không nói nhiều thêm một câu nào.
Bởi vì hôm nay cậu ta đến đây là vì hy vọng Giang Chu sẽ cầu xin giúp mình, Giang Chu đã không bằng lòng, thì cậu ta cũng không cần ở lại nữa.
Trên thực tế, Giang Chu không có khả năng đồng ý.
Đầu tiên, quan hệ của hai người họ căn bản là không tốt.
Cầu xin ông chủ Ngụy thì sẽ thiếu người ta một ân tình, mà ân tình này Giang Chu phải tự mình trả.
Thứ hai, đã làm sai thì phải trả giá đắt, bất kể là Trịnh Vũ trang bức trên đường cao tốc hay là đặt điều vũ nhục Sở Ngữ Vi, tất cả đều phải để Trịnh Vũ gánh chịu.
Cùng lúc đó, những người còn lại ở trong phòng cũng từ từ thay đổi sắc mặt.
Sao ngay cả lớp trưởng duy ngã độc tôn trên trời dưới biển mà cũng như vậy rồi?
Còn cả Sở Ngữ Vi và Tiền Dung Dung nữa, sao hai người này vừa nhìn thấy Giang Chu thì giống như là biến thành người khác rồi?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Nào nào nào, ngẩn ra đó làm gì, mau hát hò thôi!”
“A Vĩ, mau chọn bài ‘Vuốt ve ngươi’ đi, tôi mang mọi người hồi ức về thanh xuân.”
Quách Vĩ tằng hắng một cái: “Đại ca, đó là ‘ngồi cùng bàn ngươi’!”
Giang Chu khoát tay: “Như nhau như nhau, thời gian và địa điểm khác nhau thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất