Chương 130: Hoa khôi của các ông? Không thể nào, nàng là cái đuôi nhỏ của tôi! (3)
Ngô Địch và mấy tên bạn cùng phòng của cậu ta nghe thấy câu này thì đều lộ vẻ khinh bỉ.
Gặp qua chém gió, nhưng chưa từng thấy ai chém kinh như vậy.
Trong trường học, Sở Ngữ Vi nổi tiếng là cao ngạo và lạnh lùng, tuy mới khai giảng được hơn một tháng, nhưng tuyệt đối sẽ không cao hơn 5 tên con trai có thể nói chuyện với cô ấy quá ba câu.
Đây cũng chính là lý do mà Sở Ngữ Vi được gọi là mỹ nhân Băng Sơn.
Nhưng cao lạnh là cao lạnh, nó cũng không cản trở độ hot của nàng ở trong trường học, chỉ tính trong đại học Thanh Bắc, thì người theo đuổi nàng đã nhiều vô số kể rồi.
Nghe nói hôm báo danh còn có hơn hai chục tên con chạy chạy theo cái mông nàng, chỉ là Sở Ngữ Vi đã nói, tuyệt đối sẽ không yêu đương ở đại học.
Cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có cá tính như vậy, có ai mà không thích chứ?
Cho nên, làm sao nàng có thể đi làm vợ bé của người khác chứ?
Hơn nữa, đối với đám người Ngô Địch mà nói, ông anh bên đại học Thượng Kinh này hình như cũng không có chỗ nào quá đặc biệt ưu tú cả.
À, trừ chuyện chủ quán mỳ xào phải gọi ông anh này chú hai ra thì còn có gì mang ra được nào?
Nhưng vào lúc này, trên sân lại bộc phát một trận hoan hô.
Sở Ngữ Vi thuận lợi thắng được một hiệp, làm cho đám con trai kích động hô to vạn tuế.
Nhưng mà dần dần, thể lực của nàng cũng bắt đầu tiêu hao nhanh chóng.
Kiên trì được một lúc, nàng liền không nhịn được, liền ra hiệu tạm dừng để thay người.
Thấy Sở Ngữ Vi đi xuống, đám con trai chung quanh đều tỏ vẻ thất vọng không thôi.
“Bạn học Giang Chu?”
Giang Chu nhìn Ngô Địch: “Sao thế?”
Ngô Địch chỉ chỉ Sở Ngữ Vi: “Không phải ông nói đó là vợ bé của ông sao? Ông mau gọi cô ấy qua đây.”
“Không gọi, gọi qua cũng chẳng có ích lợi gì, với lại, con bé này rất đáng ghét.”
“Thôi đi, tôi thấy ông khoác lác thì có.”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Vậy thì thế này đi, chúng ta đánh cược.”
Ngô Địch nhất thời hứng thú: “Cược cái gì?”
“Nếu tôi có thể gọi cô ấy qua, thì ông và bạn cùng phòng của ông phải đi phát tờ rơi cho tôi một tháng.”
“Không thành vấn đề, đây không phải là thắng chắc rồi sao? Nhưng ông thua thì phải làm sao?”
Giang Chu cười nhạt: “Nếu tôi thua, tôi bao các ông ăn cơm một tháng.”
Ngô Địch và mấy tên bạn cùng phòng liếc mắt nhìn nhau: “Tiền cược quá lớn rồi đấy, ông không đổi ý chứ?”
“Tiền đặt cược lớn chơi mới sướng, sao nào, chơi hay không?”
“Chơi, ai đổi ý là con chó con!”
Ngô Địch và đám bạn cùng phòng cũng rất thông minh.
Sở Ngữ Vi người ta đã nói rồi, học đại học là không yêu đương.
Coi như nàng đổi ý, thì làm sao có thể đi làm vợ bé của người ta chứ?
Có tiền đặt cược như vậy, ngày nào bọn họ cũng muốn chơi.
Một lần một tháng, bốn năm đại học không cần lo không có tiền ăn cơm nữa.
Giang Chu gật đầu thỏa mãn, sau đó đi đến bên hàng rào sắt, gọi một tiếng Sở Ngữ Vi.
Giọng nói của hắn rất lớn, thậm chí còn bao phủ luôn cả tiếng nghị luận ở chung quanh.
Vì vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Giang Chu.
Ông anh này là ai mà lại can đảm vậy?
Tính tình của Sở Ngữ Vi cũng không hiền lành gì đâu nha.
Ai cũng biết, Sở Ngữ Vi ghét nhất là có người gọi tên nàng ở trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay, hiển nhiên là Sở Ngữ Vi có chút không bình thường.
“Giang Chu, sao bạn lại đến đây?”
Giang Chu vẫy tay với nàng: “Qua đây.”
Lời này vứt dứt, Sở Ngữ Vi lập tức vui vẻ nhảy nhót chạy qua bên đó.
Trong mắt của nàng tràn đầy ánh sáng, giống như những vì sao sáng chói trong trời đêm vậy.
Nhưng bởi vì có hàng rào sắt ngăn cách, nên hai người chỉ có thể nhìn nhau.
Nhưng cho dù là như vậy, tất cả mọi người vẫn nhận ra vẻ mừng rỡ ở trên mặt Sở Ngữ Vi.
“Bạn cố tình đến đây xem mình tranh tài à?”
Giang Chu gật đầu: “Đúng thế, thế nhưng bạn quá gà, thật sự để mình thất vọng rồi.”
Sở Ngữ Vi lập tức cúi đầu xuống: “Mình biết rồi, hiệp sau mình sẽ chơi cẩn thận hơn.”
“Không có, mình đùa thôi.”
“Thật á?”
Giang Chu gật đầu, hơi nghiêng người: “Giới thiệu cho bạn một chút, đây là nhân viên mình vừa tuyển được ở đại học Thanh Bắc.”
Lúc này, Ngô Địch và đám bạn cùng phòng của cậu ta đã nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện này không trách được Giang Chu, chỉ trách bọn họ quá ngu.
Bởi vì nào có người nào nguyện ý mời người khác ăn cơm một tháng chứ?
Mấy người này thật sự là quá cả tin.
Giang Chu nói mình là ông hai của anh mỳ xào, những người này không hề nghi ngờ một chút nào luôn.
Kết quả mình nói một câu thật, cả đám lại cho rằng giả.
Khuôn mặt nhỏ bé của Sở Ngữ Vi đỏ bừng lên: “Chào mọi người, mình là Sở Ngữ Vi.”
Lúc này, Ngô Địch và đám bạn cũng phòng mới phản ứng được, liền gật đầu như giã tỏi.
“Giang Chu, bạn có rảnh rỗi không?
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Cũng không bận rộn lắm, có chuyện gì à?”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Mình muốn dẫn bạn đến một nơi.”
“Xa không?”
“Không xa không xa, là hồ Tâm Duyệt ở trong trường học bọn mình.”
Hồ Trăng Non? (Tân Nguyệt Hồ)
Sau khi Giang Chu nghe thấy cái tên thì hơi sững sờ.
Đám sinh viên ở chung quanh nghe thấy lời của Sở Ngữ Vi thì lòng run lên.
Hồ Tâm Duyệt?
Chính là: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi! Tâm duyệt quân này quân không biết!
Đám người khó có thể tin, lửa giận hừng hực.
Con rùa đen này rốt cuộc mạnh hơn bọn họ ở chỗ nào rồi, hả?