Chương 131: Giang Chu dạy học!
Gió tây thổi cỏ lau êm ái nhấp nhô không ngừng.
Giang Chu đi phía trước, Sở Ngữ Vi theo sau.
Hai người đi dạo một vòng hồ, rồi dừng chân nghỉ ở một cái đình bằng đá.
Bờ hồ cách đó không xa có một bia đá, trên đó viết.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi.
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
(Núi có cây, cây có cành.
Lòng thiếp mến chàng, chàng biết chăng?)
Sở Ngữ Vi ngẩng đầu lên: “Bạn nói cái gì?”
Giang Chu châm điếu thuốc: “Ngữ Vi, thật ra chúng ta vẫn còn nhỏ.”
“Nhỏ. . .?”
Sở Ngữ Vi cúi đầu nhìn ngực mình một chút: “Mình cảm thấy. . .cũng được mà?”
Giang Chu suýt nữa sặc nước miếng: “Mình phát hiện ra, khi mình muốn làm người đứng đắn đàng hoàng, thì bạn lại kéo mình xuống rãnh.”
“Là bạn suốt ngày nói mình nhỏ, nên bây giờ đã thành phản xạ có điều kiện rồi.”
“Nghiêm túc một chút, bạn dạy hư mình là không kéo được trở lại đâu!”
“Vậy bạn dạy hư mình đi!”
Giang Chu ngăn chặn tư tưởng đang muốn ngo ngoe này: “Nói chuyện chính trước đi, bạn dẫn mình đến đây làm gì?”
Sở Ngữ Vi ngẩng đầu liếc Giang Chu một cái: “Trước kia, mình rất tùy hứng đúng không?”
“Bạn là hoa khôi, tất cả mọi người đều thích bạn, dưới hoàn cảnh đó, không muốn tùy hứng cũng khó khăn.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều thích mình, vậy vì sao bạn không thích chứ?”
Giang Chu nuốt mây nhả khói: “Mình đã tỏ tình với bạn rồi, bạn còn muốn mình làm gì nữa?”
Nhắc đến vấn đề này, Sở Ngữ Vi lại cảm thấy khổ sổ: “Bạn nói đó là giả, còn nói bạn từng tỏ tình với rất nhiều người.”
“Thế nhưng tất cả mọi người đều không đồng ý nha, người cuối cùng mới là bạn, người cuối cùng là quan trọng nhất nha.”
“Thật hay giả. . .?”
“Thật, được xếp cuối, có vui không?”
“Người cuối cùng là người quan trọng nhất đúng không? Đúng là rất vui vẻ.”
Giang Chu bất đắc dĩ: “Nên nói bạn ngốc hay là nên khen bạn lạc quan bây giờ?”
Sở Ngữ Vi mê man nhìn Giang Chu: “Là sao?”
“Trường trung học phổ thông chỉ lớn như vậy, phía đông đánh răm phía tây cũng có thể ngửi được, mình tỏ tình với người khác hay không mà bạn còn không biết?”
“Vậy vì sao bạn lại nói là đã tỏ tình với rất nhiều người rồi? Còn nói không thích mình?”
Giang Chu phun khói thuốc ra: “Giấc mộng về mối tình đầu đã vỡ nát, chỉ có thể liều mạng nhặt lại mặt mũi của mình đã rơi mất.”
Sở Ngữ Vi có chút áy náy mà nhìn Giang Chu: “Vậy bạn chỉ tỏ tình với một mình mình thôi, đúng không?”
“Không nên hiểu lầm, đó là do tuổi trẻ khinh cuồng, cuồng đến mù mắt thôi.”
“Xin lỗi, mình nhất định đã làm cho bạn rất khó chịu. . .”
“Không phải, sau lần đó thì mình đã trưởng thành, làm một người đàn ông tốt, gặp được cô gái càng đáng giá hơn.”
Sở Ngữ Vi buồn bực phát khóc: “Bạn không thể tỏ tình một lần nữa sao?”
Giang Chu bỗng nhiên trợn tròn mắt lên: “Bảo mình tỏ tình với bạn lần nữa? Lương Tịnh Như cho bạn dũng khí sao? Bây giờ mình chính là Hải Vương.”
(Lương Tịnh Như, ca sĩ hát bài dũng khí)
“Hải Vương là cái gì. . .?”
“Chính là phóng tầm mắt nhìn qua, ánh mắt tiếp xúc với bất cứ cô gái nào, thì đó đều là của mình.”
Giang Chu kiêu ngạo nói, ánh mắt bỗng nhiên chạm đến bác gái ở nhà ăn đang đi đổ rác.
Không, cái này không tính, cái này có thể bỏ vào ao cá của Từ Hạo Đông thôi.
Sở Ngữ Vi cúi đầu: “Vậy khi nào ánh mắt của bạn mới chạm vào mình. . .?”
“Quang hoàn trên người bạn quá lớn, mình bị lóe cho mù mắt rồi.”
“Mình mặc kệ, mình muốn tỏ tình với bạn.”
Giang Chu lùi lại sau một bước, mặt đầy hoảng sợ: “Bạn dĩ nhiên mới trở thành người phụ nữ cầm tù Hải Vương?”
Sở Ngữ Vi nắm góc áo, lúng túng một lát: “Mình. . . mình không muốn sau này phải hối hận.”
“Vĩnh viễn không nên có ý đồ làm một Hải Vương hồi tâm chuyển ý vì mình!”
“Giang Chu thối, hận chết bạn!”
Sở Ngữ Vi thở phì phò, đứng dậy định đi.
Vất vả lắm nàng mới có dũng khí theo đuổi ngược lại Giang Chu.
Bỏ qua rụt rè của một cô gái, bỏ qua lời hứa với cha mẹ, nhưng kết quả lại bị Giang Chu từ chối.
“Đứng lại đó!”
Sở Ngữ Vi ngoan ngoãn đứng lại: “Làm gì nha?”
Giang Chu chậm rãi đứng dậy: “Bất cứ một vị Hải Vương nào, cũng sẽ không nhìn một cô gái xinh đẹp tự đi về nhà.”
“Bạn nhiều nhất cũng chỉ là một Hải Vương giả!”
“Cô bé này, sao lại mắng chửi người rồi?”
Sở Ngữ Vi hừ một tiếng: “Thắt lưng của bạn vẫn còn ở trên giường mình, bạn chờ mình đi lấy.”
Giang Chu chép miệng một cái: “Nói như vậy rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm rằng mình đã cái gì.”
“Được rồi, thắt lưng của bạn ở trong ký túc xá của mình, mình đi lấy cho bạn, được chưa?”
“Nếu như vậy mình liền không khách khí nữa, nhưng mình có thể đeo thắt lưng bạn tặng mình, đi tán em gái khác không?”
“Chỉ cần khi bạn đi tán gái không cởi ra là được.”
Hai người vừa nói vừa đi.
Thẳng đến mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà còn sót lại kéo dài hai bóng người, đồng thời bóng đêm cũng bắt đầu mở màn.
Cách ký túc xá nữ không xa, Sở Ngữ Vi bỗng nhiên dừng lại.
“Ba ba, sau này mình sẽ không tùy hứng nữa.”
Tim Giang Chu run lên: “Sao đột nhiên bạn lại nhu thuận như vậy?”
Sở Ngữ Vi lấy hết dũng khí: “Mình không kiêu ngạo niwax, bạn đừng ghét bỏ mình.”
“Phiền chết đi được, xem bạn biểu hiện thế nào đã.”
“Mình nhất định sẽ biểu hiện thật tốt. . .”