Chương 134: Khai thác thị trường, miệng của cô có vị gì?
Trưa ngày hôm sau là một ngày nắng.
Có tài khoản QQ Từ Lan Phương đưa cho, Giang Chu dễ dàng liên hệ với câu lạc bộ làm thêm của đại học Thanh Bắc.
Mặc dù trang web đặt đồ ăn online của hắn vẫn chỉ giới hạn trong đại học Thượng Kinh, thế nhưng những sinh viên ở các trường học khác cũng xem trang web này, cũng xem những bài viết chia sẻ ẩm thực.
Cho nên đám sinh viên quanh khu đại học này cũng có chút thiện cảm với cái tên Giang Chu này, dù sao những bài viết chia sẻ đó đều là miễn phí.
Hơn nữa, sinh viên bây giờ trừ ăn uống, hẹn hò và học tập và thì không còn chuyện gì khác để làm.
Trang web đã giải quyết vấn đề hôm nay ăn gì cho bọn họ.
Cho nên song phương cũng đã đạt thành ý tưởng hợp tác sơ bộ.
Câu lạc bộ làm thêm của đại học Thanh Bắc tạm thời đảm nhiệm đoàn đội tuyên truyền và quảng cáo của trang web ở đại học Thanh Bắc, đồng thời Ngô Địch và ba tên bạn cùng phòng cậu ta cũng phải hỗ trợ phát tờ rơi một tháng.
Đây là cái giá bọn họ phải trả khi đánh cược thua.
Có điều Giang Chu cũng không phải một ông chủ keo kiệt, bọn họ làm một ngày thì sẽ có tiền công một ngày.
Đến ngày hôm nay, căn nhà nhỏ mà Giang Chu xin trường học cũng đã có thể sử dụng.
Trang web cũng tổ chức đại hội nhân viên lần đầu tiên ở chỗ này.
“Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ chỉ có một, là nhanh chóng khai thác trị trường.”
“Bởi vì đại hội đầu tư đã lửa cháy lông mày rồi, tôi muốn gia tăng lợi thế của mình.”
Giang Chu cầm bản kế hoạch phát triển mà mình nghĩ ra, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Đây là chuyện hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng trong nửa tháng rồi, lúc này chỉ cần chấp hành là được.
“HIện giờ, chúng ta có liên hệ với câu lạc bộ làm thêm của đại học Thanh Bắc, mọi người không cần để ý đến phương diện này nữa.”
“Thế nhưng chúng ta nhất định phải bắt được ba trường học gần trường chúng ta, đó là đại học sư phạm, đại học công nghệ thông tin và học viện thời trang.
“Chuyện này liền giao cho Mục Tiêu Tiêu và Chúc Tĩnh Nguyệt của tổ khai thác thị trường làm.”
Hai vị đàn chị năm ba đều gật đầu.
Bọn họ chính là hai trong mười thành viên của tổ khai thác thị trường mới được tuyển vào.
Giang Chu đã để bọn họ học một tuần về các tư liệu, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể mặc giáp ra trận.
Giang Chu nhìn số lượng tờ rơi còn thừa lại trong tay, 500 phần, số lượng này thả vào một trường học cũng sẽ không có bọt nước tóe lên.
“Em gái, em lại đi in 5000 tờ quảng cáo nữa, rồi giao cho hai đàn chị tổ thị trường đi.”
Hàn Nhu gật đầu: “Em biết rồi, nhưng suốt ngày dùng máy của hội học sinh, em sợ có người sẽ nói này nói nọ.”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Không sao, dù sao văn phòng của chúng ta bây giờ cũng khá rộng rãi, làm một phòng in ấn cũng không có vấn đề, chuyện này để Tô Nam đi làm.”
“Muốn bỏ tiền mua một cái máy in sao?”
“Không mua, đi trường học xin, trường học đã nói rồi, toàn lực ủng hộ chúng ta.”
Tô Nam nhìn Giang Chu: “Ông chủ, anh thật sự biết tiết kiệm đấy.”
Giang Chu gõ gõ bàn: “Sau này còn rất nhiều chuyện phải làm, không tiết kiệm thì uống gió tây bắc à?”
“Có một phú bà làm chỗ dựa rồi còn gì, nếu là tôi thì tôi đã chạy lên ôm đùi rồi.”
“Tôi cho cô biết, đừng có ý đồ với Phùng Tư Nhược nhà tôi.”
Hàn Nhu hơi mờ mịt: “Chị dâu nhà mình là phú bà sao?”
Tô Nam lập tức gật đầu thật mạnh: “Hôm trước Giang Chu nói là không có tiền, tìm cô ấy vay, kết quả chị đoán xem cô ấy đưa cho bao nhiêu?”
“100 ngàn!”
“Chị dâu lại nhiều tiền như vậy á?!”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Giờ đang là lúc họp, sao tự nhiên lại chuyển qua nói chuyện đời sống cá nhân của tôi rồi?”
Tô Nam và Hàn Nhu liếc nhau, cúi đầu cười trộm.
“Cười cái rắm, những người khác cũng nói ít thôi, bằng không thì người ta lại tưởng rằng tôi là tên mặt trắng nhỏ.”
Đúng lúc này, tổ trưởng tổ giao hàng Lữ Cường, bỗng nhiên giơ tay.
Giang Chu hơi sững sờ: “Sao thế, cậu cũng định làm mặt trắng nhỏ à?”
Lữ Cường lập tức lắc đầu: “Dạo gần đây chúng ta nhận được một ít đơn hàng không phải của học sinh, không biết nên xử lý ra sao.”
“Ý của cậu là, có người ở chỗ khác cũng đang dùng trang web của chúng ta?”
“Đúng thế, xa nhất là phía nam đường vành đai ba, bọn tôi sợ đắc tội với khách hàng, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi giao.”
Giang Chu gật đầu, rồi chìm vào suy nghĩ.
Mặc dù nghiệp vụ của trang web bắt đầu từ trường đại học, thế nhưng cuối cùng nhất định phải đi hướng xã hội.
Có đơn hàng không phải học sinh cũng là một chuyện tốt, điều này chứng tỏ tất cả mọi người đang từng bước làm quen với chuyện đặt đồ ăn online.
Thế nhưng khoảng cách quá xa, không thể nghi ngờ gì là shipper sẽ mệt chết, dù sao từ nơi này chạy qua đường vành đai ba cũng phải bốn mươi phút là ít.