Chương 135: Khai thác thị trường, miệng của cô có vị gì? (2)
“Có nhiều đơn đặt hàng như vậy không?”
“Không nhiều lắm, một tuần cũng chỉ hai ba cái thôi.”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Vấn đề này chúng ta bàn sau đi, lần sau có đơn hàng như vậy thì nói cho tôi biết.”
Lữ Cường gật đầu, ghi nhớ lời ông chủ nói vào trong lòng.
Vì vậy, ngày hôm sau.
Một hoạt động liên quan đến khếch trương thị trương đã được triển khai.
Hàn Nhu và Tô Nam thì đi phòng giáo vụ để xin máy móc.
Nghiêm Vi Dân mặt đầy không tình nguyện mà đóng dấu phê duyệt cho hai người.
“Dùng cẩn thận, trường học còn có thể thu về.”
Tô Nam cầm đơn phê duyệt lên, cười khẽ: “Chủ nhiệm Nghiêm, nếu đồ đã vào tay ông chủ bọn em, thấy nghĩ còn cầm về được sao?”
Nghiêm Vi Dân nghiên răng nghiến lợi: “Làm hỏng thì phải bồi thường theo giá cả!”
“Thật sao?”
“Thôi bỏ đi, em đừng nói với Giang Chu mấy câu này, thầy cao tuổi rồi, không chịu nổi đâu.”
Hàn Nhu cười cảm ơn, rồi kéo Tô Nam rời đi.
Sau đó, các nàng lại gọi vài người, làm một phòng in ấn trong căn nhà nhỏ.
Có phòng in ấn này rồi, sau này quảng cáo của trang web sẽ bay lả tả không ngừng không trong khu đại học này.
“Mình là hội trưởng hội học sinh, đã không cầm lương lại còn phải làm việc vất vả.” Hàn Nhu nhìn phòng in ấn đã ngon nghẻ, nhịn không được mà bắt đầu oán giận.
Tô Nam hừ một tiếng: “Chị Hàn, ông chủ thương chị nhất đấy.”
“Thật sao?”
“Anh ta luôn phát lì xì cho chị, tết còn chưa tính, 24 tiết đều sẽ phát lì xì cho chị.”
Hàn Nhu vẻ mặt đương nhiên mà quay đầu lại: “Đó là anh trai chị, chuyện vốn phải làm mà.”
Tô Nam tỏ vẻ hâm mộ và ghen ghét: “Dù là bạn trai cũng không như thế đâu, chị thấy có tên bạn trai này phát lì xì vào 24 tiết của năm không?”
“Chị cũng chưa từng có bạn trai. . .”
“Được rồi, em cũng không có. . .”
Bên kia, tổ thị trường cũng bắt đầu hành động.
Mục Tiêu Tiêu và Chúc Tĩnh Nguyệt đều là lần đầu tiên đi làm nghiệp vụ đàm phán.
Giang Chu cảm thấy hơi lo lắng, cho nên đi theo hai người ra ngoài.
Trạm đầu tiên của ba người chính là đại học sư phạm gần đại học Thượng Kinh.
Giai đoạn đầu của hạng mục, đi chạy nghiệp vụ là một chuyện hết sức cực khổ, giống như bọn họ bây giờ, bởi vì chạy đến quá sớm, còn chưa đến giờ hẹn, cho nên bọn họ chỉ có thể đứng chờ ở dưới ánh nắng mặt trời.
Cứ việc mùa hè đã qua, chuẩn bị sang thu, nhưng nhiệt độ buổi trưa vẫn không phải đám sinh viên da trắng thịt non như bọn họ có thể chịu được.
Điều này làm cho người quen ngồi trong phòng làm việc nói phét như Giang Chu khổ không thể tả.
“Tiêu Tiêu, cô có mang kem chống nắng không?”
Mục Tiêu Tiêu tìm tòi trong túi xách nhỏ của mình một chút: “Có mang, ông chủ, anh muốn dùng à?”
Giang Chu quạt cây quạt: “Nào, thoa ba lớp cho tôi.”
“Ồ, được rồi.”
Mục Tiêu Tiêu mở nắp, dùng tay nhỏ, dịu dàng thoa kem chống nắng lên tay Giang Chu.
Giang Chu không khỏi thở dài: “Giữa trưa không ở phòng làm việc xem Tô Nam nhảy múa, lại chạy đến chỗ chết tiệt này để chịu tội, ngu thật.”
“Cũng sắp đến giờ rồi, ông chủ kiên trì một lát là được.”
“Tiêu Tiêu, tôi phải phê bình cô một câu.”
Mục Tiêu Tiêu tỏ vẻ vô tội: “Vì sao nha?”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Vĩnh viễn không nên nói với con trai là, xin hãy kiên trì thêm một chút nữa.”
“Ô. . .ông chủ, anh thật là xấu xa!”
Giang Chu nhe răng cười, phiền não cũng giảm bớt không ít.
Các đàn chị năm thứ ba đều là người biết chuyện, nói đùa một câu là người ta hiểu ngay.
Cô bé Phùng Tư Nhược kia, lừa nàng gọi mình là chồng, mà lừa hơn một tháng vẫn không có kết quả.
Giang Chu nghĩ đến đây liền lấy điện thoại di động ra, mở khung chat ở trên tầng cao nhất.
“Phùng Tư Nhược, bạn đang làm gì?”
Phùng Tư Nhược lập tức trả lời: “Ngủ.”
Ngón tay Giang Chu lại tung bay: “Ông đây ra ngoài kiếm tiền, bà xã nhỏ lại ngủ nướng ở trong nhà?”
“Vậy mình chơi xe bay.”
“Máy tính phòng làm việc hỏng rồi.”
Phùng Tư Nhược: “Mình mua notebook.”
Giang Chu sửng sốt một chút: “Giỏi lắm, chờ mình về sẽ dạy dỗ bạn.”
“Không muốn . . .”
“Không muốn cũng không được, nhất định phải dạy dỗ.”
Phùng Tư Nhược lập tức trả lời bằng một icon quả boom.
Giang Chu thậm chí còn có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ ở bên đối diện.
Nhưng một lát sau, Phùng Tư Nhược lại thấy hơi sợ, vì vậy đã bù đắp bằng một icon ủy khuất đến rơi lệ.
“Không cần dạy dỗ mình, có được hay không nha. . .”
“Không thể nào, cho nên, kính xin hãy chờ đợi đi!”
Giang Chu vừa nói những lời này, Phùng Tư Nhược lại bổ sung thêm một icon quả boom qua.
Đây là cầu tình không được, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt.
Giống như đám tội phạm sắp bị tử hình vậy, luôn luôn kêu to một câu, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán!
Giang Chu nhìn thoáng qua thời gian, rồi cất điện thoại di động đi.
Lúc này, khoảng cách đến giờ hẹn vẫn còn nửa tiếng.
Mục Tiêu Tiêu đã thoa kem chống nắng cho hắn xong, đang nói chuyện phiếm với Chúc Tĩnh Nguyệt.
“Bà dùng son loại nào thế? Trông rất tự nhiên.”
“Là Saint Laurent, đẹp không? Mình chuyên môn đi tiệm thẩm mỹ để thử màu đấy.”
“Bà cho tôi số hiệu đi, có thời gian tôi cũng đi mua một thỏi.”
“Được được. . .”