Chương 136: Khai thác thị trường, miệng của cô có vị gì? (3)
Hai người đang nói chuyện rất high, bỗng nhiên phát hiện Giang Chu đang nhìn mình.
Hiện giờ đang thuộc về thời gian làm việc, nhân viên nhỏ là không thể làm càn quá mức, cho nên hai người lập tức tỏ vẻ đàng hoàng, ngậm miệng không nói.
Thế nhưng Giang Chu vẫn nhìn chằm chằm vào hai người, điều này khiến cho hai cô bé không khỏi thấy hơi kỳ lạ.
“Ông chủ, trên mặt bọn tôi có gì sao?”
Giang Chu lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ tò mò về son môi của hai cô thôi.”
Chúc Tĩnh Nguyệt mở to mắt: “Ông chủ, anh cũng muốn biết số hiệu của loại son này sao?”
“Không phải, tôi chỉ là muốn nếm thử xem nó có vị gì thôi.”
“Ông chủ, anh quá hư hỏng rồi.”
Hai cô gái đỏ mặt, vội vàng cuống quít né tránh qua một bên.
Giang Chu bất đắc dĩ châm điếu thuốc, cảm thấy mình cũng không làm việc đàng hoàng rồi.
Rốt cuộc hắn đến đây là để bàn chuyện làm ăn, hay là để đùa giỡn nhân viên của mình?
Đại học sư phạm ghê tởm, đây là kéo dài truyền thống của trường học à?
Đến giờ vẫn không tan học, đã nói chỉ ba phút, kết quả kéo đến nửa tiếng.
Trong khi Giang Chu không ngừng phàn nàn, trong trường học bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc quần jean.
“Xin chào bạn học, là Giang Chu phải không?”
Giang Chu vứt điếu thuốc đi: “Đúng, tôi là Giang Chu.”
“Ồ, phòng giáo vụ để tôi qua gọi mọi người, mau đi theo tôi.”
Giang Chu gật đầu, quay sang nháy mắt ra hiệu với hai cô gái.
Vì vậy, bốn người cất bước đi vào sân trường đại học sư phạm.
Chờ bàn bạc xong xuôi thì đã là năm giờ chiều.
Giáo viên ở đại học sư phạm vẫn tương đối khách khí.
Sau khi bọn họ biểu đạt ý đồ của mình, lại kể cặn kẽ hạng mục của mình, thì vì giáo viên ở phòng giáo vụ kia cũng quyết định sẽ suy tính một chút, ngày mai sẽ cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng Giang Chu không muốn chờ, vì vậy liền gọi điện thoại cho Nghiêm Vi Dân luôn.
Tuy đại học sư phạm cũng là một đại học tương đối khá, thế nhưng ở trước mặt đại học Thượng Kinh và đại học Thanh Bắc, thì nó vẫn thấp hơn một cái đầu.
Bởi vậy, sau khi hai giáo viên trò chuyện tầm nửa tiếng, thì giáo viên họ Tiêu này liền cho phép Giang Chu mở rộng nghiệp vụ ở đại học sư phạm.
Rời khỏi phòng giáo vụ, Giang Chu liền dẫn hai cô gái đi dạo một vòng đại học sư phạm.
“Tuy đại học sư phạm rất nhiều em gái, nhưng chất lượng lại không cao lắm.”
“Không phải đua ông chủ, mấy cô gái xinh đẹp sẽ không ra ngoài giờ này, sợ bị đen.”
Giang Chu cảm thấy rất có đạo lý: “Ngày mai đến học viện thời trang bàn chuyện làm ăn đúng không, chọn thời gian vào lúc chạng vạng đi.”
“Cầm thú. . .”
“Hả? Hai người vừa nói cái gì?”
Mục Tiêu Tiêu lập tức đổi giọng: “Bọn tôi nói là, ông chủ thật anh minh.”
“Anh minh thì thôi đi, đổi thành đẹp trai là được, sau này liền nói ông chủ đẹp trai.”
“Vâng, ông chủ đẹp trai.”
Giang Chu vung tay lên, mang theo hai cô gái trở về đại học Thượng Kinh.
Bôn ba bận rộn một ngày, ai cũng mệt mỏi, nên Giang Chu trực tiếp trở về ký túc xá, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ký túc xá của bọn họ có tổng cộng hai cái quạt, một cái treo ở góc phía đông, và một cái ở góc phía nam, Giang Chu bật cái quạt ở góc nam.
Cũng không lâu sau, cửa ký túc xá đã bị đẩy ra.
Cao Văn Khải cầm một túi quần áo chạy về ký túc xá, không nói lời nào liền lao ra ban công.
“Văn Khải, lại giặt quần áo cho bạn trai của đàn chị à?”
“AH. . .”
Giang Chu có chút bất đắc dĩ: “Thôi bỏ đi, ông cũng không cần giải thích, tôi biết tình yêu của ông rất khoan dung rồi.”
Cao Văn Khải rủ rũ: “Đại ca, tôi đã dùng lời của ông để nói với đàn chị rồi, kết qua là chẳng thay đổi được gì cả.”
“Ông nói như nào?”
“Tôi nói là tôi mệt mỏi rồi, không muốn như vậy nữa, chúng ta sớm tụ sớm tan đi.”
Giang Chu từ giường ngồi dậy: “Vậy không phải rất tốt sao? Điều này chứng tỏ ông có tiền bộ.”
Cao Văn Khải yên lặng một chút: “Nhưng mà cả buổi chiều cô ấy đều không trả lời tôi, rốt cuộc ban nãy mới trả lời tôi, gọi tôi qua lấy quần áo.”
“Cái đệch, ông không biết nói vài câu ác hơn à?!”
“Nói chứ, tôi bảo là sau này để cô ấy đi cầu độc mộc của cô ấy là được.”
“Vậy cô ta nói như thến ào?”
“Cô ấy vẫn không trả lời.”
Cao Văn Khải ủy khuất: “Tôi sợ cô ấy thật sự không để ý đến tôi nữa, liền nói với cô ấy, sau này cô ấy đi cầu độc mộc của mình, còn tôi đứng dưới cầu chống đỡ cho cô ấy.”
Giang Chu nằm xuống giường một lần nữa: “Chống đỡ à, chống đỡ tốt. . .”
Cao Văn Khải gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy mình nên giống như trước kia, ít nhất thì cô ấy cũng trả lời.”
“Ông sẽ không nghĩ rằng, cô ta cố tình treo ông, để cho ông làm việc cho cô ta à?”
“Nhưng điều này cũng chứng tỏ cô ấy có cảm giác với tôi, bằng không thì vì sao cô ấy không treo người khác mà lại là tôi?”
“Ông trâu, ông giỏi rồi. . .”
Giang Chu khen ngợi một câu, rồi nói: “Từ Hạo Đông đâu?”
Cao Văn Khải ngẩng đầu lên: “Chạy qua đại học Thanh Bắc rồi.”
“Các ông đều trâu cmn bò.”