Chương 137: Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không?
Giang Chu ngủ một mạch cho đến chiều.
Mở mắt ra, thì thời gian bữa trưa cũng đã qua, hắn chạy qua nhà ăn ăn tạm cái gì đó.
Sau đó đi siêu thị mua một bao thuốc lá, lại bước nhanh về căn nhà nhỏ.
Lúc này, Tô Nam và Hàn Nhu đang cẩn thận in quảng cáo.
Buổi chiều Hoàng Kỳ không có gì làm, nên bị hai người gọi đến hỗ trợ cả buổi.
Trên trán ba vị mỹ nữ đầy mồ hôi hột, ánh mắt hết sức chăm chú.
Hình ảnh này thật sự hết sức xinh đẹp, chỉ là tạp âm hơi nhiều.
Cái máy in cũ nát này không biết vì sao mà kêu rất kinh, có thể sánh ngang với âm thanh của xe máy nẹt bô, Giang Chu vừa giữ chặt vừa run rẩy sợ hãi.
Nếu như không có ai giữ, thì chắc cái máy in này có thể nhảy ra ngoài luôn.
“Anh, gần đủ năm nghìn phần quảng cáo rồi, em đi báo cho Tiêu Tiêu qua lấy.”
Giang Chu khoát tay: “Không cần vội như vậy, ba người nghỉ một lát đi.”
Tô Nam ngồi xuống uống hớp nước: “Vốn cho là có thể người thì có thể thả lỏng một chút, kết quả lại có thêm công việc in ấn.”
“Lải nhải ít thôi, không thấy em gái tôi làm việc mà không đòi tiền.”
“Xin nhờ, đó là em gái anh!”
Lúc này Hoàng Kỳ cũng hừ một tiếng: “Mình cũng không có tiền lương, hơn nữa, mình còn không phải em gái hay gì cả.”
Giang Chu nhìn Hoàng Kỳ: “Bằng vào chuyện bạn hôn trộm mình, thế mà giờ còn đòi tiền lương à?”
“Ai. . . ai hôn trộm bạn chứ, bạn đừng nói lung tung!”
“Chính là hôm ăn bò bít tết, dám không chịu trách nhiệm rồi hả?”
Tô Nam nghe thế liền mở to hai mắt mà nhìn: “Thì ra dấu son môi đó là của Hoàng Kỳ?!”
“Chính là co oaasy!”
Khuôn mặt nhỏ của Hoàng Kỳ đột nhiên đỏ lên: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, người luôn luôn sẽ có thời điểm xung động.”
Tô Nam và Hàn Nhu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nói thật, các nàng cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện xung động này.
“Đừng nhìn mình như vậy nữa, đổi chủ đề đi, mau đổi chủ đề câu chuyện đi.”
Giang Chu mỉm cười: “Tô Nam, hiện giờ chúng ta còn thiếu cái gì không?”
“Thiếu nhiều lắm.” Tô Nam đếm trên đầu ngón tay: “Bàn làm việc không đủ, giấy in cũng thiếu, bánh xe ba bánh cũng hỏng. . .”
“Dừng dừng dừng.”
Tô Nam dừng lại, nhìn vào Giang Chu.
Giang Chu nói: “Những thứ này đi tìm chủ nhiệm Nghiêm đi, ông ấy đã nói rồi, sẽ ủng hộ chúng ta.”
“Không có tác dụng, giờ chúng ta vừa qua thì chủ nhiệm sẽ giả vờ ốm, có lẽ thật sự bị cái miệng rộng của ông chủ anh dọa sợ rồi.”
Giữa lúc mấy người nói chuyện, bên dưới bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chủ nhiệm Nghiêm dẫn theo hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đi lên.
Hạng mục của Giang Chu cũng đã bắt đầu được một thời gian, hơn nữa, nghe nói cũng làm không tệ lắm.
Hôm nay hiệu trưởng có tâm trạng tốt, hơn nữa lại vừa vặn rảnh rỗi, cho nên ông mới gọi phó hiệu trưởng và chủ nhiệm Nghiêm đi qua xem một chút.
Nghiêm Vi Dân vốn rất không tình nguyện, ở trong phòng làm việc mà còn bị tên nhóc này bẫy cho ra máu, bây giờ lại còn tự mình lên cửa?
Nhưng hiệu trưởng sống chết muốn đến, ông cũng không có lí do gì để ngăn cản.
Dù sao thì chết đạo hữu không chết bần đạo.
“Khoan hãy nói, việc kinh doanh của Giang Chu bây giờ cũng rất tốt nhỉ, cũng ra dáng phết.”
“Đây là nhờ có trường học chúng ta ủng hộ mạnh mẽ, tên nhóc đó cũng nhờ tôi cảm tạ hiệu trưởng ngài.”
Hiệu trưởng Tần mỉm cười thỏa mãn: “Hạng mục này là hạng mục duy nhất chúng ta có thể mang ra, ông nhớ nói với cậu ấy là nhất định phải làm tốt, nhất là trước và sau đại hội đầu tư.”
Nghiêm Vi Dân gật đầu: “Ngài yên tâm đi, tôi đã thông báo cho Giang Chu chuyện này rồi.”
“Ai, Giang Chu đâu rồi?”
“Giang Chu! Giang Chu!”
Vừa dứt lời, bốn người đều đi ra phòng in ấn.
Giang Chu nhìn thấy ba vị đại lão này thì ánh mắt lập tức sáng lên.
Vừa mới nói công ty thiếu đồ, đây không phải là dê béo đến cửa rồi sao?
Hắn đã mài đao xoèn xoẹt rồi, sao có thể thả mấy người này đi được?
“Giang Chu, hạng mục của em dạo này thế nào rồi?”
Giang Chu thở dài: “Hiệu trưởng, ngài hỏi thì em đành phải nói vậy, chỉ thiếu nước tuyên bố phá sản đóng cửa thôi.”
Hiệu trưởng Tần sửng sốt một chút: “Sao lại thế? Lão Nghiêm nói là đang làm rất tốt cơ mà?”
“Xe ba bánh kéo tờ rơi quảng cáo cũng bị hỏng hai bánh, ngài lại nhìn cái máy in cũ nát này, em mà không ngăn cản thì nó có thể chạy ra đường cái luôn rồi, nếu trường học thật sự không muốn ủng hộ, thì em tự móc tiền túi cũng được, nếu thật sự không làm nổi nữa, thì em đóng cửa luôn cũng được.”
Nghiêm Vi Dân nghe xong lập tức trợn tròn mắt.
Tên nhóc này vừa lên tiếng đã bán đứng mình rồi!
Thế mà bình thường mình còn chiếu cố cậu ta như vậy.
Đúng là tên nhóc không có lương tâm!
Có khi nào mà mình không ủng hộ cậu ta chứ, chỉ thiếu nước đem cái mạng già này cho cậu ta luôn thôi!
Quả nhiên, hiệu trưởng Tần có chút bất mãn: “Lão Nghiêm, chúng ta đã đáp ứng Giang Chu là sẽ ủng hộ hạng mục này rồi, sao lại thành ra như vậy?”
Giang Chu lập tức mở miệng: “Hiệu trưởng, chuyện ngày không thể trách chủ nhiệm Nghiêm được!”
“Vậy sao? Vậy tại sao lại thành thế này?”
“Chủ nhiệm Nghiêm đã giúp đỡ em rất nhiều trong giai đoạn đầu của hạng mục, em thật sự không muốn có chuyện gì cũng đi tìm chủ nhiệm Nghiêm, ngày nào thầy ấy cũng rất bận rộn, mệt mỏi, cũng không dễ dàng gì.”