Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 138: Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (2)

Chương 138: Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (2)


Hả? phải vậy chứ.
Xem ra tên nhóc này cũng còn chút lương tâm.
Chủ nhiệm Nghiêm nghe thấy mấy lời này thì nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Ông cũng cảm thấy Giang Chu không phải người như vậy mà, quả nhiên, vẫn biết nói chuyện hộ mình.
Lúc này hiệu trưởng Tần lại lên tiếng: “Như vậy đi, hiện giờ em có yêu cầu gì thì có thể nói, thầy sẽ giải quyết cho em.”
Giang Chu đang chờ câu này đây: “Hiệu trưởng, vậy em không khách khí nhé?”
“Nói đi, đừng luôn tiết kiệm tiền cho trường học, nên tiêu vẫn phải tiêu!”
Nghiêm Vi Dân ở phía sau nghe thấy câu này thì suýt nữa không nhịn nổi.
Tiết kiệm tiền cho trường học?
Tên nhóc này còn biết tiết kiệm tiền cho trường học?
Nếu như không phải ông nhìn chằm chằm vào từng giây từng phút, thì tên nhóc này có thể chuyển cả đại học Thượng Kinh đi rồi.
“Hiệu trưởng, đầu tiên em muốn một cái máy in mới, sau đó là. . .”
Giang Chu cũng không phải loại người giả vờ rụt tè.
Từ giấy in cho đến mực in, từ bàn làm việc cho đến máy in.
Từ cái kéo, dao rọc giấy cho đến máy tính, màn hình.
Từ rẻ tiền cho đến đắt tiền, không gì là không có, danh sách đã viết kín mấy trang giấy luôn rồi.
Nửa tiếng sau, ba bị đại lão của trường học rời khỏi căn nhà nhỏ.
Lúc này, sắc mặt hiệu trưởng đã khá khó coi, ông cảm giác như mình vừa bị gài bẫy.
Khi tên nhóc kia nói một đống thứ, thì không còn vẻ rụt rè và ngượng ngùng lúc trước nữa.
“Lão Nghiêm, bình thường Giang Chu thật sự không đi tìm ông xin giúp đỡ sao?”
Tên nhóc đó không đi thì còn là Giang Chu sao?
Tên nhóc đó hận không thể ngày nào cũng chạy qua phòng giáo vụ, thiếu cái gì thì lấy cái đó luôn ý chứ!
Nhưng khẳng định Nghiêm Vi Dân không thể nói như vậy được, dù sao ông cũng là giáo viên chỉ đạo của hạng mục này, nếu như Giang Chu có thể làm tốt hạng mục này ở đại hội đầu tư, thì ông cũng có thể có chỗ tốt.
“Tên nhóc này. . .rất ít khi qua đó, cũng chỉ đi qua một lần để xin địa điểm làm việc thôi.”
Những lời này trái lại đều là lời nói thật.
Bởi vì Giang Chu không hề qua bên đó nhiều, đi nhiều là con bé Hàn Nhu kia.
Nghe nói Giang Chu coi con bé này như em gái ruột của mình.
Hai anh em nhà này nhất định là có chung một y tưởng đen tối.
Hiệu trưởng Tần yên lặng một lát: “Là vậy à, vậy ông cảm thấy tên nhóc này sẽ xấu hổ sao?”
“Ah. . . không biết nữa.”
“Sao tôi càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp thế nhỉ?”
Nghiêm Vi Dân không cười nữa: “Chắc là ngài suy nghĩ nhiều thôi.”
Hiệu trưởng Tần gật đầu: “Sau này chúng ta ít qua bên này thì hơn, tôi có bệnh cao huyết áp, không chịu nổi.”
Cùng lúc đó, trong căn nhà nhỏ được xây bằng gạch kia.
Giang Chu nhìn đám công nhân đang khuôn đồ vào trong nhà, trong lòng nhất thời cười như hoa nở.
Hắn cảm thấy cuộc sống của mình thật sự quá thuận lợi.
Muốn vốn để khởi nghiệp, lập tức có tội phạm đưa lên 500 ngàn, muốn tăng tài chính, lập tức có quản lý của Wal Mart ngồi máy bay đến đưa tiền, tài chính sắp hết thì có cả nhà Phương Thiên Tài giúp đỡ, hiện giờ thiếu đồ dùng văn phòng, thì hiệu trưởng lại tự thân đến cửa để chờ bị làm thịt.
Trọng sinh trở về, quả nhiên đều cmn là Khí Vận Chi Tử!(con trai của khí vận, may mắn, vận may)
“Ông chủ.”
“Tiểu Nam, làm sao vậy?”
Hiện giờ tâm trạng của Giang Chu rất tốt, nên xưng hô cũng rất thân thiết.
Tô Nam nuốt nước miếng: “Vừa rồi tôi thấy chân hiệu trưởng còn run run, nếu không phải là phó hiệu trưởng đỡ, thì ông ấy còn không đỉ nổi ra ngoài đâu.”
“Làm ăn là phải như vậy, nhất định không được nói chuyện tình cảm.”
Hàn Nhu nhịn không được ngẩng đầu lên: “Anh, anh sẽ không vì chuyện kinh doanh làm ăn mà bán cả em đi chứ?”
Giang Chu lập tức xua tay: “Hại ai cũng không thể hại bọn em, yên tâm!”
“Hiệu trưởng cũng là đồng chí hơn 50 tuổi rồi, thế mà anh cũng có thể nhẫn tâm ra tay. . .”
“Không đành lòng thì cũng có thể làm gì? Dù sao công ty cũng phải phát triển mà.”
Trái lại thì Hoàng Kỳ lại hiểu cho Giang Chu: “Dù sao bọn họ cũng cần hạng mục này để tham gia đại hội đầu tư mà.”
Giang Chu gật đầu: “Không ngờ vẫn là Hoàng Kỳ hiểu tôi nhất.”
Trong nháy mắt, màn đêm đã buông xuống.
Bởi vì hôm nay tâm trạng của Giang Chu rất tốt, cho nên đã phát cho ba cô gái mỗi người một cái lì xì.
Vừa cầm được tiền, Hàn Nhu liền gọi Tô Nam và Hoàng Kỳ đi dạo phố.
Giang Chu cũng khóa cửa, chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm.
Tinh tinh, đúng lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên reo lên.
Lúc này, ảnh chân dung của Phùng Tư Nhược đang nhảy lên không ngừng.
“Khi nào bạn đến dạy dỗ mình?”
“Icon boom, boom, boom.”
Giang Chu nhìn tin nhắn của nàng, khóe miệng bỗng nhiên cong lên.
Sáng nay hắn đi qua đại học sư phạm bàn chuyện làm ăn, khi đó đã nói là tối về sẽ dạy dỗ nàng.
Kết quả mình bận rộn quá cho nên suýt nữa quên mất chuyện này.
Nhưng cô bé này lại chủ động đi tìm hắn, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Giang Chu, nàng thích bị dạy dỗ như vậy sao?
Chắc chắn là không!
Phùng Tư Nhược rất nhát gan, rất sợ Giang Chu bắt nạt mình, vậy thì chỉ còn một loại khả năng, đó chính là nàng đã nhớ Giang Chu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất