Chương 139: Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (3)
“Đến nhà ăn số hai, cùng mình ăn cơm.”
Phùng Tư Nhược lập tức trả lời: “Biết rồi.”
“Mười phút, đến muộn tự gánh hậu quả.”
Giang Chu tắt điện thoại di động, đi vào nhà ăn chọn một phần cơm.
Hiện giờ cũng là giờ cơm, nên chung quanh cũng tương đối náo nhiệt.
Có người vừa đến ăn cơm, có người ăn cơm xong thì thu dọn bộ đồ ăn rồi rời đi, cũng có người ngồi đánh bài dán giấy.
Cũng không lâu lắm, Phùng Tư Nhược liền đi đến nhà ăn.
Nàng mặc một cái áo màu đen có mũ, da dẻ trắng như tuyết, hình như còn trang điểm nhẹ, môi đỏ mọng hiện lên vẻ non mềm như nước, rất mê người.
Trước kia, Phùng Tư Nhược tuyệt đối sẽ không dám trang điểm khi đi ra ngoài, bởi vì nàng sợ bị người khác tán tỉnh, sợ bị người khác theo đuổi.
Nhưng bây giờ nàng không sợ, bởi vì Giang Chu đang theo đuổi nàng, còn đám con trai khác đều sợ Giang Chu bẫy bọn họ.
“Ăn cơm chưa?”
Phùng Tư Nhược gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Giang Chu.
Sau đó, nàng lấy kẹo từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Vẫn là loại kẹo hình con thỏ màu trắng kia, nhưng lần này là hai viên.
“Rốt cuộc bạn đã mua bao nhiêu, sao vẫn còn?”
Phùng Tư Nhược đưa ngón tay ra.
Giang Chu nhìn nàng: “Một gói có bao nhiêu viên?”
Phùng Tư Nhược lại đưa bàn tay trắng nõn lên: “100 viên, giờ còn 86 viên!”
“Ý của bạn là, mình còn phải ăn 43 lần nữa thôi?”
“Ừm!”
“Vậy không thể đổi loại khác sao?”
Phùng Tư Nhược nhíu mũi ngọc tinh xảo: “Không được, ăn xong lại đổi.”
Giang Chu có chút bất đắc dĩ, cúi đầu ăn cơm, không để ý đến nàng.
Cô bé này ngày nào cũng cho hắn ăn kẹo, hắn ăn đến đau cả răng rồi.
Quan trọng nhất là chỉ có một loại khẩu vị, dù là ai cũng không chịu nổi.
Đáng sợ nhất là, trước kia thì chỉ cho một viên, hiện giờ một ngày đã biến thành hai viên rồi.
“Phùng Tư Nhược.”
Phùng Tư Nhược ngốc: “Ừm?”
Giang Chu đặt đũa xuống: “Bạn thích con trai mập mạp à? Muốn đích thân bồi dưỡng một người như thế?”
“Không phải.”
“Vậy mỗi ngày bạn cho mình ăn hai viên kẹo làm gì?”
Phùng Tư Nhược bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, ấn ấn vài cái rồi đưa cho Giang Chu xem.
Giang Chu nhận lấy, phát hiện đây là một tấm ảnh chụp nội dung báo chí gì đó.
Ăn đồ ngọt sẽ kích thích đại não tiết ra. . .
Hai loại vật chất này có thể khiến cho người ta vui vẻ. . .
Đúng lúc này, Đinh Duyệt bê một cái khay ăn đi qua.
Cũng không biết người này có phải là xem bói hay không, mỗi lần hắn gặp Phùng Tư Nhược, thì người này đều sẽ xuất hiện.
Lần trước còn cmn ngụy trang thành một mảnh cây tùng xanh hóa.
Đơn giản là bóng đèn bên trong bóng đèn.
Đinh Duyệt ngồi xuống, lườm Giang Chu một cái: “Tư Nhược nói là mình ăn nói vụng về, không biết dỗ dành ông vui vẻ, cho nên ngày nào cũng cho ông ăn kẹo, bởi vì trên sach nói, kẹo có thể khiến người ta vui vẻ.”
Giang Chu ngẩng đầu lên nhìn Đinh Duyệt một cái: “Vậy sao? Dạo gần đây tôi rất không vui à?”
“Mấy ngày gần đây, ông suốt ngày cau mày, ông tưởng rằng Phùng Tư Nhược không nhìn thấy à?”
Giang Chu suy nghĩ cẩn thận một chút.
Không sai, mấy ngày nay mình vẫn bận chuyện khai thác thị trường, đi cầu ông nội xin bà nội, khi trở về thì luôn uể oải và phiền chán.
Hình như chính la bắt đầu từ hôm đó, một viên kẹo liền biến thành hai viên.
Nàng biết mình sẽ không nói ra, nàng cũng không biết dỗ dành người khác, cho nên chỉ có thể cho mình kẹo.
Bởi vì trên sách nói nha.
Ăn kẹo có thể khiến cho người ta vui vẻ.
Nếu như còn chưa vui vẻ, vậy thì tăng liều thôi.
Trước đây cho một viên, hiện giờ liền biến thành hai viên.
Đừng trách nàng không biết nói chuyện, vì nàng đã cho kẹo rồi nha.
Giang Chu nghĩ đến đây, trái tim bỗng nhiên run lên.
Hắn chợt nhớ đến một chuyện ở kiếp trước.
Đó là nửa học kỳ sau của năm học thứ hai, quý bà Viên Hữu Cầm bị tai nạn giao thông, bất hạnh qua đời.
Khi đó Phùng Tư Nhược cuống quít vội vàng chạy đến trường học, nhét rất nhiều kẹo vào trong túi hăn, còn vừa khóc vừa bóc vỏ kẹo rồi nhét vào miệng hắn.
Thời điểm đó hắn còn nói với nàng rằng.
Ngoan, không nên ồn ào, giờ mình không có tâm trạng, bạn muốn ăn kẹo thì tự ăn đi.
Giang Chu nghĩ đến đây bỗng nhiên im lặng.
Hắn cũng không ngờ được, thì ra ý của nàng là như vậy.
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược, bỗng nhiên mở miệng: “Mình không cần kẹo, bởi vì chỉ cần nhìn thấy bạn là mình đã vui vẻ rồi, cho nên ngày nào bạn cũng phải cho mình nhìn thấy bạn.”
Mặt Phùng Tư Nhược bổ nhiên đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
“A, chua chết rồi, hai người đủ rồi nha, quan tâm người FA như tôi một chút.”
Đinh Duyệt mặt đầy bất đắc dĩ, bê khay ăn đi luôn.
Sau đó, Đinh Duyệt ngồi xuống bàn bên cạnh, biểu thị mình không muốn nhìn thấy hai người này nữa.
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Sao hôm nay bạn lại muốn bị mình dạy dỗ? Nói mình nghe thử xem nào.”
“Không muốn!”
“Vì sao không muốn? Không phải bạn gọi mình đến dạy dỗ bạn sao?”
Phùng Tư Nhược cúi đầu: “Mình nói đùa. . .”
Giang Chu vẫn thản nhiên hỏi: “Bạn nhớ mình, đúng không?”
“Không có!”
“Cẩn thận nha, nói láo thì mũi sẽ dài ra đấy.”
Phùng Tư Nhược lập tức giơ tay lên sờ mũi một cái.
Hừ, lại gạt người.
Nói dối căn bản là sẽ không làm cho mũi dài ra!
Giang Chu mỉm cười, ánh mắt lơ đãng đã biến thành ôn nhu dịu dàng. . .