Chương 143: Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3)
Đúng lúc này, Lý Nghệ Phỉ bỗng nhiên nhảy xuống giường: “Hay là mình cũng đi cùng nhé, còn có thể chiếu cố Ngữ Vi.”
“Không cần, có tôi chiếu cố rồi, không cần lo lắng.”
Giang Chu liếc nhìn cô ta một cái, rồi trực tiếp ôm Sở Ngữ Vi đi xuống nhà, nhét vào trong xe.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có xe cộ.
Giang Chu lao như một cơn gió, vận tốc phải 120 km/h, thấy đèn đỏ cũng không thèm dừng lại.
“Thật xin lỗi, mình lại làm phiền bạn. . .”
“Đúng, phiền phức chết rồi, buổi trưa đã bị đau, mà buổi tối mới gọi điện thoại cho mình?”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Mình biết ngày nào bạn cũng rất bận rộn.”
Giang Chu đưa tay lau mồ hôi lạnh cho nàng: “Bạn muốn mình bỏ chút thời gian đưa bạn đi bệnh viện, hay là bỏ chút thời gian tham gia tang lễ của bạn?”
“Nào có nghiêm trọng như vậy. . . “
“Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, mình nói không được, bạn cũng nói không được, chỉ có bác sĩ là có quyền nói thế.”
Ba phút sau, hai người chạy đến bệnh viện Hữu Nghị gần khu đại học nhất.
Đi vào trong, chạy thẳng vào khoa cấp cứu.
Bác sĩ thấy nàng rất đau đớn, liền gọi người đưa nàng vào trong.
Giang Chu thì ở ngoài đại sảnh đăng ký và ứng tiền khám bệnh trước, một lát mà đã có hơn chục cái biên lai.
“Viêm ruột thừa cấp tính, truyền nước trước xem thế nào đã.”
“Truyền nước ở tầng hai, có chuyện gì thì gọi y tá.”
Giang Chu luôn miệng nói cảm ơn, ôm Sở Ngữ Vi đi vào thang máy.
Đến đến đi đi, đầu hắn đã đầy mồ hôi.
Nhưng lại không rảnh tay để lau, chỉ có thể mặc nó chảy xuống theo tóc mai.
Lúc này, Sở Ngữ Vi núp ở trong ngực Giang Chu, nhìn hắn mồ hôi như mưa mà thấy đau lòng.
Vì vậy liền vươn tay nhỏ, lau mồ hôi cho Giang Chu.
Sau đó, lẳng lặng mà nhìn gò má Giang Chu, khóe miệng không khắc chế nổi mà cong lên.
“Còn cười? Bác sĩ nói rồi, nếu nhịn tiếp sẽ có mủ, thủng ruột luôn đấy.”
“Mình không ngờ là sẽ nghiêm trọng như vậy.”
Giang Chu dở khóc dở cười: “Bạn là một sinh viên học Y, thế mà bị bệnh còn cmn cố gắng chịu đựng thì mình cũng thua luôn.”
Sở Ngữ Vi tựa ở trong ngực Giang Chu: “Mới đi học được một tháng, nào có biết cái gì chứ.”
“Trước kia bạn bị bệnh cũng chịu đựng như này à?”
“Không có, mình chỉ cần hừ một cái, cha mình lập tức mang mình đi bệnh viện khám rồi.”
“Vậy mình là ai?”
“Ba ba. . .”
Giang Chu ôm Sở Ngữ Vi đi ra khỏi thang máy: “Sau này có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình biết, biết chưa, con gái?”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Mình sợ. . .”
“Sợ cái gì?”
“Sợ bạn cảm thấy mình rất phiền phức.”
“Phiền phức thì không đến nỗi, chỉ là quá nặng.”
Sở Ngữ Vi lập tức trợn tròn mắt: “Thật sao? Nhưng mình mới có 43 cân mà?”
Giang Chu thở dài: “Chỗ cần béo thì lại không béo, chẳng trách chỉ có 43 cân.”
“Bạn!”
“Câm miệng, mình tìm y tá truyền nước cho bạn.”
Sở Ngữ Vi ồ một tiếng: “Nhưng mình cảm thấy không còn quá đau nữa.”
Giang Chu không tin: “Bác sĩ nói rồi, bệnh này không thể cố gắng chịu đựng được, vẫn sẽ đau lại.”
“Nhưng mình bị bạn ôm một cái liền không thấy đau nữa. . .”
“Vậy là vẫn đau đúng không.”
Giang Chu trực tiếp để Sở Ngữ Vi nằm lên giường, rồi quay người đi tìm y tá.
Sở Ngữ Vi mặt đầy ủy khuất, ôm bụng rúc vào một góc.
Quả nhiên, bị Giang Chu ôm là sẽ không đau, nhưng Giang Chu vừa buông tay ra, thì cơn đau lập tức xông đến. . .
“Giang Chu, Giang Chu?”
“Bạn. . . đã ngủ chưa?”
Khi truyền nước, thời gian cũng đã là đêm khuya.
Giang Chu mệt nhọc cả một ngày, thật sự không nhịn được nữa.
Cho nên hắn liền ghé vào trên giường bệnh, chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.
Mà Sở Ngữ Vi thì vì đau đớn, nên không thể chìm vào giấc ngủ được.
Cho nên nàng liền nằm nghiêng trên giường, gối lên tay mình, nhìn chằm chằm vào Giang Chu.
Nhìn một lúc, nàng nhịn không được mà vươn tay nhỏ, mơn trớn gò mà của Giang Chu.
Hồi còn học trung học phổ thông, Sở Ngữ Vi không biết cái gì gọi là thích.
Những tên con trai kia luôn theo đuổi nàng, luôn muốn tỏ tình với nàng.
Nhưng nàng chưa bao giờ có bất cứ loại cảm giác nào với bất cứ ai trong bọn họ cả.
Dù là khi Giang Chu tỏ tình với nàng, thì nàng cũng chỉ cảm thấy buồn chán.
Nàng là một cô gái kiêu ngạo lại có theo đuổi của riêng mình, đối với nàng mà nói, thì tình cảm căn bản không phải thứ nàng muốn bây giờ.
Nàng chỉ muốn thi vào đại học tốt nhất, hoàn thành giấc mộng của mình, báo đáp sự kỳ vọng của cha mẹ.
Nhưng sau mùa hè vừa rồi, nàng phát hiện trong đầu mình toàn là Giang Chu, muốn biết Giang Chu đang làm gì, đang suy nghĩ gì, thậm chí nàng còn cảm thấy Giang Chu như một câu đố chưa có lời giải.
Nhưng mà để cho nàng khổ sở chính là, trong đầu Giang Chu đã không còn là nàng nữa, hắn có sự nghiệp của mình, ngày nào cũng bận rộn đến mức không thấy bóng người.
Giang Chu còn nói là đã thích người khác, bảo nàng không nên quấy rối hắn.
Trừ cái đó ra, Giang Chu còn ghét bỏ mình. . .
Nói mình nhỏ, nói mình phiền phức. . .
Nhưng mà đến hôm nay, nàng lại chợt phát hiện ra, Giang Chu căn bản không giống như những gì cậu ấy thường nói.
Giang Chu chỉ là nói những lời lạnh lẽo, nhưng trong lúc vô ý, Giang Chu luôn để lộ ra nội tâm ấm áp và nóng bỏng của mình.