Chương 144: Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó!
“Không phải vì cô đơn nên mới nhớ anh, mà chỉ bởi vì nhớ anh cho nên mới cô đơn -----!”
“Khi lệ rơi hết, tất cả phong cảnh đều trở nên yên lặng ----!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Sở Ngữ Vi bỗng nhiên reo lên.
Là Trần Uyển Oánh gọi đến.
“Alo, mẹ?”
“Tối mẹ gọi điện cho con, sao con lại không nghe máy?”
Sở Ngữ Vi do dự một chút: “Con bị viêm ruột thừa cấp tính, đau bụng dữ dội, cho nên mới không nghe máy.”
Giọng nói của Trần Uyển Oánh lập tức trở nên khẩn trương: “Nghiêm trọng thế cơ à? Vậy sao con không đi bệnh viện?!”
“Con vốn định cố gắng chịu đựng, nhưng càng ngày lại càng đau, đến cuối cùng thì không chịu được nữa.”
“Con bé này, có phải con điên rồi không? Viêm ruột thừa mà cũng cố chịu đựng?”
“Giang Chu đã mắng con rồi, mẹ không cần mắng con nữa. . .”
Trần Uyển Oánh hơi ngẩn ra: “Giang Chu đi thăm con?”
Sở Ngữ Vi cười ngọt ngào: “Giang Chu nửa đêm chạy qua đưa còn đi bệnh viện, chạy vào khám cấp cứu, bây giờ đang truyền nước.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, may mà có Giang Chu ở bên cạnh con, bằng không thì con có đau đến hôn mê cũng sẽ không ai quan tâm đâu, xem ra quyết định ban đầu của cha con là đúng.”
“Ừm, tiếc là khi đó con quá kiêu ngạo, không muốn học cùng trường với Giang Chu, bằng không thì cũng không chạy qua trường đối điện.”
Trần Uyển Oánh yên lặng một chút: “Vậy bây giờ Giang Chu về rồi à? Con đang ở bệnh viện một mình à?”
Sở Ngữ Vi cúi đầu liếc nhìn Giang Chu đang ngủ: “Giang Chu vẫn đang trông chừng cho con, chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ rồi.”
“Đứa bé Giang Chu này, quả nhiên là biết thương người.”
“Mẹ. . .”
“Sao thế?”
Sở Ngữ Vi cắn môi một cái: “Con có thể đổi ý chuyện đã đồng ý với mẹ không? Con. . .con muốn yêu đương.”
Trần Uyển Oánh rơi vào yên lặng một lần nữa: “Không được, nhưng. . . nếu như là Giang Chu, thì mẹ có thể nhắm một mắt mở một mắt.”
“Thật vậy chăng?!”
“Ừm, thế nhưng mẹ còn có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Trần Uyển Oánh dừng lại một chút: “Mẹ tuyệt đối không chấp chận em mang thai khi học đại học đâu đấy.”
Gò má Sở Ngữ Vi nhất thời đỏ lên: “Mẹ, mẹ nói cái gì nha!”
“Con biết mẹ có ý gì, dù sao con gái lớn rồi cũng không nghe lời, tự con chăm sóc mình cho tốt đi.”
Lời này vừa dứt, Trần Uyển Oánh liền cúp điện thoại.
Có điều, cúp máy thì cúp máy, nhưng giọng nói của quý bà Trần Uyển Oánh vẫn lởn vởn ở bên tai nàng.
Nuôi con gái gần hai mươi năm, bỗng nhiên lại bị một tên nhóc chết tiệt mê hoặc.
Dù là ai thì cũng sẽ thấy khó chịu với chuyện này.
Hiện giờ Sở Hùng vẫn chưa biết, nếu như ông biết thì không biết ông sẽ đau lòng đến mức nào nữa.
Cùng lúc đó, Sở Ngữ Vi liền cười một tiếng.
Sau đó, nàng liền dịch chuyển thân thể lại gần, đem chăn đắp lên thân thể hai người.
Rất nhanh, bóng đêm từ từ biến mất.
Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng đầy đất.
Sở Ngữ Vi tỉnh lại từ trong giấc ngủ, chợt phát hiện không thấy Giang Chu đâu nữa.
Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức muốn rời giường đi tìm.
Không ngờ chân còn chưa chạm xuống đất, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cọt kẹt.
Giang Chu cầm bữa sáng đi vào, đầu tóc thì loạn như ổ chim, hắn nhìn thấy Sở Ngữ Vi tỉnh dậy thì hai mắt sáng lên: “A, tỉnh rồi à?”
Sở Ngữ Vi nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Bạn đi ra ngoài mua bữa sáng à?”
Giang Chu gật đầu, đặt đồ lên bàn, nói: “Ăn đi, ăn nhiều một chút, ăn mau chóng lớn.”
“Ừm, chúng ta cùng ăn đi.”
“Mua hai phần mà.”
Giang Chu gắp một miếng sủi cảo hấp, nhét vào trong miệng của Sở Ngữ Vi.
Sở Ngữ Vi thu đôi chân nhỏ ở mép giường lên, mặt đầy nhu thuận mà ôm chân nhỏ.
“Sở Ngữ Vi, mình muốn nói với bạn một chuyện, làm phiền bạn nghe kỹ một chút.”
“Chuyện. . .chuyện gì nha?”
Sở Ngữ Vi nghe thấy giọng nói nghiêm túc này thì không khỏi hơi khẩn trương.
Nàng sợ Giang Chu lại nói ra những lời nói như lúc trước.
Như cái gì mà chớ làm phiền, hoặc là bạn thật sự quá phiền phức. . .
Như vậy thì nàng sẽ khóc, sẽ khóc thật.
Nàng cũng không dám. . .kiêu ngạo nữa, nàng chỉ hy vọng Giang Chu đừng bỏ mình lại àm thôi.
Giang Chu ăn bánh, yên lặng một lúc rồi mới mở miệng.
“Con người của mình, miệng tiện, nhưng lại nhẹ dạ, cũng không thể không quản không hỏi bạn được. . .”
“Mình nói không muốn bạn làm phiền mình, cũng không phải là mình cảm thấy bạn phiền phức, hiểu chưa?”
Sở Ngữ Vi gật đầu: “Hiểu rồi.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Giống như tình huống lần này vậy, nếu như lần sau bạn mà tái phạm, thì biết hậu quả rồi đấy.”
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
“Còn nữa, sau này mình có thể sẽ bận rộn hơn bây giờ.”
Sở Ngữ Vi cúi đầu: “Mình biết rồi, mình sẽ cố gắng không tìm bạn. . .”
Giang Chu lắc đầu: “Không phải, ý của mình là mình sẽ không có thời gian đi tìm bạn, cho nên bạn nhất định phải chủ động thỉnh an mình vào sáng trưa tối.”
“Thỉnh an?”
“Ừm, nói cho mình biết bạn không có chuyện gì là được.”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Mỗi ngày à?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Ngày hôm nay thì thôi đi, mình còn muốn đi tán gái nữa.”
“Ồ.”
“Ăn xong chưa?”
“Ăn no rồi.”