Chương 145: Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2)
Giang Chu cầm quần áo lên: “Đi thôi, mình đưa bạn về trường học trước.”
Sở Ngữ Vi ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giang Chu: “Không được đeo thắt lưng mình tặng đi tán gái!”
“Biết rồi, phiền phức thật, sao lắm miệng thế.”
“Không có miệng thì là quái vật à!”
“Nói nhảm ít thôi, mau lên xe đi!”
Giang Chu vỗ cái đầu nhỏ của nàng một cái, mở cửa xe, nhét nàng vào trong.
Lúc này, sắc trời cũng khá sáng sủa, mặt đường bị ánh nắng mạ một lớp màu vàng.
Người trên lối đi bộ cũng không nhiều, nhưng học sinh cầm túi sách cũng không ít.
Giang Chu đi qua con đường quen thuộc, bỗng nhiên nhớ đến chuyện vượt đèn đỏ đem qua.
Phóng như bay với tốc độ 120 km/h, không thèm quan tâm đèn xanh đèn đỏ.
Hay lắm, phạt tiền và trừ điểm là nhất định không thiếu.
Chỉ mong nhân viên xử lý có lòng từ bi, đừng thù hoặc hủy bằng lái của hắn là được.
Nhưng nghĩ đến chuyện xe bay tối hôm qua, hắn bỗng nhiên phát hiện, thân thể trẻ trung này của mình, vẫn còn giữ lại một phần rung động đối với Sở Ngữ Vi.
Phần rung động này cũng không quá rõ ràng.
“Giang Chu.”
“Sao thế?”
Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu: “Tối hôm qua mẹ mình có gọi điện thoại đến, mình nói chuyện bạn đưa mình đi bệnh viện cho mẹ rồi.”
Giang Chu ừ một tiếng: “Mẹ bạn lại khen mình rồi chứ?”
“Làm sao bạn biết?”
“Mình chăm sóc con gái bà ấy như vậy, khen mình hai câu không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Sở Ngữ Vi hơi đỏ mặt lên: “Đúng vậy, hơn nữa, mẹ mình còn nói, có thể cho mình yêu đương ở đại học.”
Hả????
Đây là chiêu gì vậy?
Con bé này sẽ không muốn làm bạn gái của mình chứ?
Chính cung nương nương còn chưa giải quyết xong kia kìa!
Giang Chu lập tức thay vẻ mặt nghiêm túc: “Trò đùa này không vui chút nào cả, sao dì lại không sáng suốt như vậy.”
“Thật mà, mẹ nói là, nếu như mình thích bạn, thì mẹ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.”
“Không, mình không phải loại người như vậy, mau bao dì ấy mở cả hai mắt ra đi, phải mở to.”
Sở Ngữ Vi hơi nghi ngờ và khó hiểu một chút: “Vì sao nha?”
Giang Chu nở nụ cười lộ đầy răng trắng: “Mình tuyệt đối không thể yêu đương ở đại học, mẹ mình nói vậy.”
“. . . . . .”
Sở Ngữ Vi quay đầu đi, không muốn nói chuyện với Giang Chu nữa.
Thật sự là thiên lý tuần hoàn, báo ứng đến quá nhanh.
Đây đều là những lời nàng dùng để từ chối Giang Chu, hiện giờ lại bị Giang Chu mang ra để từ chối nàng.
Trở lại đại học Thanh Bắc, dừng lại dưới cổng ký túc xá nữ.
Sở Ngữ Vi cởi dây an toàn ra, lại không nỡ xuống xe.
Lúc này, tất cả học sinh đi qua đều đưa mắt nhìn về phía này, trong mắt bọn họ còn mang theo kinh ngạc và tò mò, còn có hâm mộ và ghen tị.
Tuy rằng cô bé Sở Ngữ Vi này còn chưa được chính thức bình chọn làm hoa khôi.
Nhưng danh tiếng cũng đã đạt đến cấp bậc đó rồi.
Cho nên khi nhìn thấy một tên con trai lái xe đưa Sở Ngữ Vi về vào sáng sớm, bất cứ ai cũng sẽ có suy nghĩ này nọ.
Giang Chu hạ cửa xe xuống: “Cút đi, trở về nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng ăn đồ chua cay. . .”
“Giang Chu. . .”
“Lại dám gọi thẳng tên húy? Gọi ba ba!”
Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ba ba, mình có thể theo đuổi bạn không?”
“Luyện cơ ngực lên bốn lạng đi rồi tính sau.”
“Mình. . . mình cảm thấy, mình phải được hơn 1 cân rồi.”
Giang Chu sống chết cũng không tin: “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác thôi.”
Sở Ngữ Vi cắn môi đỏ: “Mình mặc kệ, mình chỉ muốn theo đuổi bạn, giống như bạn theo đuổi mình vậy.”
“Rồi để nói sau, mình sẽ suy nghĩ xem có nên cho bạn cơ hội hay không.”
“Vậy khi nào bạn nghĩ xong?”
“Suy nghĩ xong tự nhiên sẽ gọi điện thoại cho bạn, đi về phòng đi.”
Sở Ngữ Vi hầm hừ một tiếng, rồi mới bất đắc dĩ đi về phòng của mình.
Lúc này, trong tay nàng còn cầm một ít quả táo, chuối, quả quýt. . .
Những thứ này đều là Giang Chu mua cho nàng, tổng cộng hai phần.
Một phần chia cho dì quản lý ký túc, một phần là của nàng.
Giang Chu nói là, hôm qua nhờ dì quản lý ký túc biết lý lẽ, cho nên mới cho hắn đi vào ký túc xá nữ, bảo nàng nhất định phải cảm ơn dì quản lý.
Khi dì quản lý ký túc xá cầm hoa quả thì hết sức kinh ngạc.
Bà đã quản lý ký túc xá ở đây rất nhiều năm, có thể nói là gặp được vô số người, nhưng sau khi những người này vào được ký túc xá xong, quay đầu liền quen bà luôn.
Đây là lần đầu tiên có người thật sự tặng hoa quả cho bà.
“Sở Ngữ Vi đúng không? Chính là cô bé bị đau bụng hôm qua?”
Sở Ngữ Vi gật đầu: “Vâng, đúng rồi dì, đây là Giang Chu mua cho ngài, còn bảo cháu phải cảm ơn ngài nữa.”
Dì quản lý mỉm cười: “Tên nhóc đó không tệ, ánh mắt cháu cũng tốt đấy.”
“Cháu. . . chúng cháu vẫn chỉ là bạn học thôi.”
“Vậy cháu đừng mạnh miệng nữa, cho tên nhóc đó cơ hội đi.”
Sở Ngữ Vi hơi buồn bực: “Trước kia là có cơ hội, nhưng lại bị cháu không cẩn thận bỏ lỡ rồi.”
Dì quản lý lại mỉm cười: “Nhìn dáng vẻ vội vàng khẩn trương của tên nhóc đó, nói cháu không phải bạn gái của cậu ta thì dì cũng không tin đâu.”
“Thật sự rất vội vàng khẩn trương ạ?”
“Vội đến mức chạy một bước là ba bậc cầu thang luôn rồi.”
Sở Ngữ Vi nghe đến đây lập tức nở nụ cười.
Nhưng cười xong thì nàng lại thấy hơi ủy khuất.
Dì quản lý ký túc hơi sững sờ: “Cô bé, lại đau bụng rồi à?”
“Không phải, chỉ là cậu ấy rất tốt, nhưng lại không muốn cháu làm bạn gái.”