Chương 146: Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời!
Cùng lúc đó, ngoài cổng ký túc xá nữ đã tụ tập rất nhiều người.
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Giang Chu và xe của hắn.
Sáng sớm hôm nay, hoa khôi mới của trường bị một tên con trai thần bí đưa về ký túc xá.
Loại chuyện này, bất kể là ai cũng sẽ chạy đến xem náo nhiệt.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm mà, dĩ nhiên lại qua đêm ở bên ngoài.”
“Đúng thế, tại sao có thể như vậy chứ, vừa nhìn đã biết tên này không phải thứ tốt rồi.”
“Ai, tôi nói rồi mà, đám con gái này quá ngây thơ.”
“Fan thành anti luôn, không bao giờ tin tưởng có cô gái tốt trên đời nữa.”
Giang Chu vốn định không để ý đến đám người này, trực tiếp đạp chân gas rời đi.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, hắn liền cởi dây an toàn, đi xuống xe, rồi chống nạnh mắng dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
“Con bé chết tiệt này, cho thể diện mà không cần.”
“Ông đây mời cô ăn cơm thì cô từ chối, đi khám bệnh lại gọi ông đây đến?”
“Nói cho cô biết, ông đây chỉ giúp cô một lần này thôi, còn coi ông đây là xe taxi à?”
“Sau này bị bệnh cũng đừng gọi cho ông đây nữa, nghe thấy chưa?”
“Ông đây ghét nhất chính là loại người vừa xinh đẹp vừa thuần khiết như cô!”
“Đây là biên lai khám bệnh của cô ta, mọi người nhìn xem này.”
“Các anh em, các ông tuyệt đối đừng theo đuổi cô ta, cô ta là một cô gái xấu, thuần khiết đến nỗi tay còn không cho nắm.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người vây xem đều bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra tối qua hoa khôi mới của trường bị bệnh, bất đắc dĩ mới ngồi xe của người này đi khám.
Chẳng trách tên này đưa nàng về lại có sắc mặt khó coi như.
Mà cũng đúng, hoa khôi người ta là cô gái thánh khiết đến mức nào chứ, sao có thể đi ra ngoài cả đêm với một tên con trai được.
Đám người nghĩ đến đây, liền dồn dập đứng dậy.
“Người anh em, con gái thuần khiết không phải rất tốt sao? Vậy chứng tỏ người ta là một cô gái tốt.”
“Đúng vậy, cậu cút nhanh đi, đừng làm người ta ghê tởm, hoa khôi của bọn tôi để bọn tôi bảo vệ!”
“Ai dám nói xấu Sở Ngữ Vi, thì chính là người gây sự với tất cả bọn tôi.”
“Còn muốn nắm tay người ta? Sao không ăn cứt đi! Cút đi!”
Hoàn mỹ, giải quyết xong!
Đều là một đám liếm cẩu, ý thức bảo vệ còn rất mạnh mẽ.
Giang Chu giả vờ tỏ vẻ tức giận, đạp mạnh gas lao ra khỏi đại học Thanh Bắc.
Lúc này, đã là bảy giờ sáng.
Ánh nắng xuyên qua những tán lá, vẩy loang lổ trên mắt đất.
Giang Chu trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên là nằm vật xuống giường.
Tối hôm qua hắn ghé lên giường bệnh để ngủ, cản bản là ngủ không tốt. . .
Lúc này, còn vài tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hắn định ngủ bù một lúc.
Cùng lúc đó, ba anh em cùng phòng liền ngồi bật dậy từ giường.
“Giang Chu, sao tối hôm qua ông không trở về? Tôi còn để cửa cho ông nữa.”
Giang Chu từ từ nhắm mắt lại, nhẹ giọng mở miệng: “Cô em kia khóc lóc nỉ non, không cho tôi mặc quần.”
Từ Hạo Đông mở bừng mắt lên: “Ông. . .tối hôm qua ông đi qua đêm với cô nàng nào rồi à?”
“Bằng không thì sao? Tôi ngồi xổm uống gió tây bắc ở phố đi bộ à?”
“Vậy ông có thể nói cho tôi biết, đó là cảm giác như thế nào không?”
“Chà chà, tôi chỉ có thể nói, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời.”
Trương Nghiễm Phát có chút đố kị: “Ông lại khoác lác rồi, tôi không tin.”
Giang Chu vẫn nhắm hai mắt như cũ: “Các ông không tin cũng không sao cả, dù sao các ông cũng không hiểu được, nhất là Nghiễm Phát, cả ngày cắm mặt vào màn hình thì có tác dụng mẹ gì?”
“Giang Chu, tình yêu của tôi mà Mỹ Mỹ rất thuần khiết và trong sáng, không cho phép ông làm bẩn nó!”
Mỹ Mỹ chính là cô gái mà Trương Nghiễm Phát đang yêu qua mạng.
Nghe nói cũng là sinh viên ở quanh đây.
Chỉ là Trương Nghiễm Phát đã mời rất nhiều lần, nhưng thủy chung vẫn chưa được nhìn thấy cô ta.
Cho nên, chuyện này là một cái gai ở trong lòng Trương Nghiễm Phát.
“Đúng, ông thuần khiết, ông thanh cao, ông trong sáng, ông sống cả đời với điện thoại luôn đi!”
Cao Văn Khải nghe thế liền cười ha ha: “Nghiễm Phát, Giang Chu nói rất đúng, ông sống với điện thoại cả đời đi!”
Giang Chu nghe thế lại lên tiếng: “Văn Khải, ông cũng đừng cười người ta, ông tưởng rằng ông mạnh hơn Trương Nghiễm Phát à?”
“Tôi thì làm sao, ít ra thì tôi cũng được gặp người thật!”
“Đúng vậy, ông gặp người thật, nhưng bà chị đó có coi ông là người không?”
Cao Văn Khải nổi giận: “Ngày nào cô ấy cũng gọi tôi là em trai em trai, sao lại không coi tôi là người?”
“Thôi đi, cô ta chỉ coi ông là máy giặt quần áo của bạn trai cô ta mà thôi, còn là loại máy tự động đến nhận và trả quần áo, đợi đến khi bà chỉ này tốt nghiệp, nói không chừng còn có thể phát giấy khen cho ông đấy, máy giặt quần áo tiện dụng nhất trong đám sinh viên đại học Thượng Kinh.”
Từ Hạo Đông nghe đến đây cũng không dám lên tiếng nữa.
Cậu ta cũng sợ bị Giang Chu chế nhạo, hơn nữa những gì Giang Chu nói đều là thật.
Nhưng cho dù Từ Hạo Đông không mở miệng, thì Giang Chu cũng không tha cho cậu ta.
“Còn cả Hạo Đông nữa, ngày nào cũng sơn cmn móng tay, ông có biết đám con gái trong lớp nói ông như thế nào không?”
Từ Hạo Đông nuốt nước miếng: “Sao. . . nói tôi như thế nào?”
“Không có gì đâu, ông coi như tôi chưa từng nói gì đi.”
Giang Chu chỉ nói một nửa, một nửa còn lại để cho Từ Hạo Đông đi phán đoán.
Nhưng mà lần này, Từ Hạo Đông đã triệt để mất ngủ.
Rốt cuộc đám con gái trong lớp đánh giá bản thân mình thế nào?!
Là tốt hay là xấu đây?