Chương 36: Thích tán gái, nhưng lại là một chàng trai tốt!
Đúng lúc này, Giang Chu thân cao 1m8 xuất hiện ở cửa phòng.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi phong cách Hàn, có màu trắng và xanh kết hợp.
Tay áo được xắn gọn gàng đến khuỷu tay.
Cúc áo đầu tiên hơi mở rộng.
Phía dưới là một chiếc quần rộng rãi màu đen.
Nhìn qua thì tinh thần phấn chấn, còn có mùi vị tràn đầy ánh nắng mặt trời.
Tuy rằng dáng dấp của Giang Chu không đẹp trai đến mức có thể khiến cho người ta liếc mắt là không dời đi được.
Nhưng so sánh với đám con trai què quặt trong lớp, thì hắn cũng coi như là một tướng quân rồi.
Giang Chu đứng ở cửa, liếc mắt nhìn một vòng quanh phòng học.
Dần dần, hàng lông mày của hắn không tự chủ được mà nhăn lại.
Tại sao cô vợ kiếp trước của mình lại không ở trong lớp?
Chẳng lẽ còn chưa đến sao?
Cùng lúc đó, đám con gái nhìn thấy Giang Chu thì cũng rất hứng thú.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xuất hiện một anh chàng nhìn vừa mắt, mọi người đừng tranh với tôi!”
“Trai đẹp trai đẹp, ông là người nơi nào thế? Sao tôi lại cảm giác thấy mặt ông quen thế nhỉ?”
Giang Chu mỉm cười, vẫy tay với đám con gái: “Xin chào các vị mỹ nữ, tôi là Giang Chu, người Lâm Giang, độc thân, thích tán gái, thích lừa người, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là một chàng trai tốt.”
“Lâm Giang à, trước kia mình cũng từng đến đó!”
“Thật sao? Vậy hôm nào lại về đó chơi nhé, mình sẽ tiếp đãi!”
Cô gái để tóc dài mái ngố cười ngượng ngùng: “Ông còn chưa hỏi tên tôi, mà đã hẹn tôi rồi à?”
Giang Chu lơ đễnh: “Tên chỉ là một danh hiệu, tôi cảm thấy hai chữ mỹ nữ này thích hợp làm tên của bạn hơn đấy!”
“Được rồi được rồi, biết miệng ngọt rồi, mình là Hoàng Kỳ, nhớ phải add QQ mình nhé!”
Người của phòng 208 nhìn thấy Giang Chu có thể hòa mình với đám con gái trong thời gian ngắn như vậy, thì nhất thời lại lộ ra vẻ chua không thể chua hơn.
Cao Văn Khải: “Liếm cẩu, liếm trắng trợn luôn, dáng vẻ như chưa từng được thấy mỹ nữ vậy.”
Từ Hạo Đông cực kỳ tán thành: “Đám con gái này cũng thật sự nông cạn, không có ánh mắt!”
“Haiz, con gái bây giờ chỉ biết xem mặt, căn bản không để ý đến tâm hồn bên trong, ai bảo Giang Chu lại đẹp trai hơn chúng ta chứ?”
Trương Nghiễm Phát thay pin cho điện thoại di động của mình: “Vẫn là yêu online tốt nhất, yêu online không xem mặt, chỉ nhìn linh hồn.”
“Đúng, yêu online tốt nhất, ngay cả môi cũng không hôn được!”
“Câm miệng!”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông.
Bọn họ mặc một bộ đồng phục màu xám tro, trong tay còn có một cái thùng to.
Trên thùng còn in một logo rất to: Trà sữa A Thủy.
Hai người vừa vào cửa thì bắt đầu nhìn ngó bốn phía.
“Xin hỏi, vị nào là bạn học Giang Chu?”
Giang Chu quay người: “Là tôi, hai người cứ để đấy là được!”
“Được rồi, cảm ơn đã chiếu cố, hẹn gặp lại!”
Hai người đặt cái thùng xuống, liền quay người đi ra khỏi phòng học.
Đám con gái thấy thế thì dồn dập nhìn qua với ánh mắt tò mò.
“Giang Chu, đây là cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, mình muốn mời các vị mỹ nữ một cốc trà sữa, con trai cũng có phần.”
Hoàng Kỳ mở to mắt: “Wow, là trà sữa thật à? Hơn nữa, người nào cũng có phẩn á, quả là cặn bã nam mà!”
Lúc này, đám con trai cũng hiện lên vẻ khinh miệt.
Mua trà sữa cho cả lớp?
Đây không phải là vì trang bức sao?
Cốc trà sữa rẻ nhất của A Thủy cũng phải 20 đồng.
Hơn 40 cốc, cũng mất gần 1000 đồng rồi.
Thời đại này, 1000 đồng đã tương đương với phí sinh hoạt một tháng của một tên con trai rồi.
Chuyện này có khác gì chuyện đứng giữa đường hô to: ta có tiền ta có tiền không?
Vừa nhìn đã biết tên này là một tên thích gây sự chú ý rồi.
Nhưng trên thực tế, Giang Chu mua trà sữa cho cả lớp không phải vì trang bức thật.
Bởi vì một tiếng trước, hắn đi tìm địa điểm làm việc ở trong trường học.
Đúng lúc nhìn thấy cửa tiệm trà sữa A Thủy này.
Tiệm này cũng là tiệm có khoảng cách gần trường học nhất.
Nếu đã muốn lôi kéo đám thương gia ở ngoài trường, lại còn tiện cho học sinh trong trường, vậy vị trí này là tiện lợi nhất.
Cho nên Giang Chu định thuê lại cửa tiệm này.
Mà hắn mua nhiều trà sữa như vậy, cũng là vì để lại một ấn tượng tốt cho chủ tiệm thôi.
Hơn nữa, sau khi hắn gây dựng sự nghiệp, thì chắc chắn cũng cần nhân viên.
Nên lôi kéo đám bạn học trong lớp cũng là một chuyện nên làm.
“Các vị bạn học, tôi mời mọi người uống một cốc trà sữa, thật ra cũng không có mục đích gì khác ả.”
Giang Chu đứng trên bục giảng, hắng giọng một cái: “Tôi chỉ hy vọng, mỗi khi mọi người nhớ lại thời gian học đại học, thì có thể nhớ kỹ một điều.”
Hoàng Kỳ nhìn Giang Chu hỏi: “Nhớ kỹ cái gì?”
Oa, vai phụ này tốt quá.
Giang Chu mỉm cười: “Hy vọng mọi người có thể nhớ kỹ, cốc trà sữa đầu tiên thời đại học, là một người tên Giang Chu tặng!”