Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 53: Thực tiễn xã hội của đại học Thanh Bắc!

Chương 53: Thực tiễn xã hội của đại học Thanh Bắc!


Giang Chu nói xong thì bỏ Tô Nam lại, hắn lái xe đi ra ngoài trường.
Mấy hôm nay, để cử món ngon trên trang web đã có hiệu quả, hơn nữa, hiệu quả còn tốt ngoài dự liệu.
Dường như ngoại trừ học tập ra, thì ngày nào sinh viên cũng nghĩ nhiều nhất là: Sáng sớm ăn gì, trưa nay ăn gì, buổi tối lại ăn món gì.
Tuy là trường học cũng có nhà ăn, nhưng cũng chỉ có vài chục ô cửa sổ.
Ăn nửa năm liền chán chứ đừng nói là ăn bốn năm.
Điều này cũng khiến cho Giang Chu nhận được khá nhiều điện thoại từ các cửa hàng trong thời gian gần đây.
Có người hỏi cách để đưa đề cử nhà hàng mình lên cao nhất.
Có người còn hỏi xem Giang Chu muốn làm gì, có phải là tên lừa gạt hay không.
Vì thế, Giang Chu đã chuyên môn soạn thảo một thỏa thuận hợp tác.
Sau đó, vào một buổi chiều mát mẻ, hắn sẽ đến thăm từng người một.
Hầu hết các thương gia đều có thái độ tốt đến kỳ lạ với Giang Chu.
Điều này là không cần nghi ngờ.
Bởi vì rất nhiều người đến cửa hàng của bọn họ, câu đầu tiên sẽ là, ở đây có bán món xxx do Món Ngon đề cử không?
Bởi vậy, những người buôn bán này đều nhớ kỹ mấy chữ Món Ngon này.
Đây chính là cái gọi cơ sở quần chúng.
Có loại cơ sở này, thì chuyện gì cũng dễ bàn.
“Dì nhỏ bán hủ tiếu thật sự không tệ, giọng nói còn rất trẻ nữa.”
“Ly dị rồi còn mang theo một đứa bé cũng rất khổ, hay là giới thiệu cho Quách Vĩ nhỉ?”
Giang Chu vừa cầm bản hợp đồng mà thương gia đã ký, vừa suy nghĩ miên man.
Tên nhãi Quách Vĩ này rất lười, đại học rồi mà vẫn không tìm được đối tượng.
Nếu như mình giới thiệu dì bán hủ tiếu cho Quách Vĩ.
Hay lắm, đến con cũng không cần tự sinh luôn.
Nhất định Quách Vĩ sẽ cảm ơn mình.
Ừm, khi nào rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho Quách Vĩ để sắp xếp một chút.
Là một người bạn, mình thật sự quá tốt rồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đám người xuất hiện ở đối diện.
Đi giữa là một cô gái.
Nàng mặc một chiếc váy corset.
Khuôn mặt tinh xảo, làn da đẹp hơn tuyết.
Sở Ngữ Vi?
Giang Chu hơi sững sờ.
Khu đại học này có rất nhiều con đường.
Phố ẩm thực cũng có rất nhiều ngõ nhỏ.
Bản thân mình đi bàn chuyện làm ăn mà cũng có thể gặp mặt nàng.
Xem ra, gọi nàng là cái đuôi nhỏ là không sai chút nào.
Nàng sẽ không âm thầm buộc một sợi chỉ vào thắt lưng mình chứ?
Trong khi Giang Chu đang suy tư.
Thì cậu con trai đi bên cạnh Sở Ngữ Vi bỗng nhiên mở miệng.
Giọng nói của cậu ta rất to, nửa con phố đều có thể nghe thấy.
“Tất cả mọi người đều biết nhiệm vụ thực hành xã hội này rồi, đúng không?”
“Chúng ta cần những thương gia ở đây ký tên lên thỏa thuận an toàn thực phẩm và sức khỏe này!”
“Hãy bắt bọn họ hứa không sử dụng dầu tái sử dụng, không sử dụng những nguyên liệu nấu ăn đã hết loại. . .vân vân!”
“Đây là bồi dưỡng ý thức trách nhiệm xã hội của các bạn, mọi người nghe rõ chưa?”
Người nói chuyện hình như là cán bộ trong hội sinh viên.
Da dẻ rất đen, rất thô ráp, hơn nữa, cái bụng còn tròn vo.
Mái tóc của cậu ta được trải về sau giống như những kiểu đầu năm 90.
Toàn bộ mái tóc được xịt keo bóng loáng có thể phản quang.
Mấy người đi phía sau cậu ta liền rối rít gật đầu: “Bọn em hiểu rồi, tiền bối!”
Vị đàn anh khóa trên này lập tức nhìn bọn họ với ánh mắt hài lòng.
“Có điều, tôi phải nhắc nhở mọi người một chuyện.”
“Những thương gia ở đây đều không học hành nhiều lắm, tố chất cực kỳ thấp kém!”
“Có thể mọi người sẽ phải chịu cảnh từ chối, thậm chí là xua đuổi.”
“Loại tình huống này rất nhiều, thậm chí có thể nói là rất phổ biến.”
“Khi đó, mọi người phải hạ thái độ của mình xuống, coi như cầu xin thì cũng phải cầu xin bọn họ ký.
Đám người nghe thấy câu này thì đều hơi do dự.
Làm sao đi thực hành xã hội mà cũng khó như vậy chứ?
Lại còn để bọn họ đi cầu xin người khác nữa?
Bọn họ vẫn là học sinh, da mặt rất mỏng.
Làm sao có thể cầu xin người khác ở trước mặt mọi người được?
“Tiền bối, phải cầu xin như nào?”
“Cái này thì tôi rất có kinh nghiệm, mọi người chờ một lát rồi xem tôi là được, tôi sẽ dạy mọi người nên làm thế nào.”
Vị đàn anh khóa trên này mỉm cười, còn nhìn trộm Sở Ngữ Vi vài cái.
Chính là vì cô gái xinh đẹp này, nên cậu ta mới cố tình xin đi dẫn đội thực hành xã hội.
Làm như vậy, anh ta có thể thể hiện mị lực nhân cách của mình.
Anh ta sẽ thuyết phục những thương gia ở đây như một người đàn ông trưởng thành.
“Ngữ Vi, em không có loại kinh nghiệm thực tiễn này phải không?”
Quả nhiên, ánh mắt của Sở Ngữ Vi hơi lo lắng: “Em chưa bao giờ làm chuyện này, chẳng may bọn họ không ký thì phải làm sao bây giờ?”
Vị đàn anh khóa trên kia lại an ủi Sở Ngữ Vi: “Không sao, con gái nên da mặt mỏng cũng là bình thường, lát nữa để anh giúp em là được!”
“Nhưng tiền bối, em vẫn muốn tự mình thử một lần.”
“Cũng được, chờ em không xử lý được, thì anh sẽ đi giúp em.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất