Chương 54: Về bảo mẹ cậu ký cho!
Sở Ngữ Vi gật đầu: “Ừm, cảm ơn tiền bối!”
Vị đàn anh khóa trên liền xua tay: “Không cần khách khí, anh hùng đều thích cứu mỹ nhân mà, ha ha ha.”
“Tiền bối, anh. . .cảm thấy mình rất hài hước sao?”
“Em lại có thể hiểu được sự hài hước của anh, thật sự là quá hiểu anh mà!”
Đám con gái trong đoàn người nghe thấy câu này thì đều trợn mắt nhìn nhau.
Cái gì gọi là con gái nên mặt mỏng?
Chẳng lẽ chỉ có một mình bạn học Sở đây mới là con gái sao?
Tiền bối thật sự là phân biệt đối xử mà.
Vừa nhìn đã biết là muốn liếm nhan sắc của người ta rồi.
Đúng lúc này, ánh mắt của Sở Ngữ Vi bỗng nhiên sáng lên.
Nàng phát hiện Giang Chu đang đứng ở trước mặt, hơn nữa còn đang nhìn mình.
Nàng lập tức nở nụ cười, rồi cất bước chạy qua.
“Giang Chu, sao bạn lại ở chỗ này?”
“Mình đi bàn chuyện làm ăn, bạn thì sao?”
Sở Ngữ Vi giơ bản thỏa thuận trong tay lên: “Mình đến để thực tiễn xã hội, lợi hại không?”
Giang Chu liếc mắt nhìn bản thỏa thuận một chút: “Không dùng dầu tái sử dụng, không làm hộp cơm dùng một lần. . .con bà nó, đây không phải là muốn đập bát cơm của người ta sao?”
“Rất quá đáng à?”
“Cũng bình thường, nhưng chẳng có thương gia nào ở đây sẽ đồng ý đâu.”
Sở Ngữ Vi lập tức mượn cơ hội làm nũng: “Nhưng đây là lần đầu tiên mình đi thực tiễn xã hội, bạn có thể giúp mình một chút hay không nha?”
Giang Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Vi: “Có phải bạn thấy mình quá đẹp trai, cho nên ai cũng sẽ nể mặt mình à?”
“Đúng thế, quản lý của Wal Mart cũng phải nể mặt bạn mà!”
“Nhưng mà bạn có biết, nếu người ta không dùng dầu cũ, thì chi phí sẽ tăng lên bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu nha?”
“Phải tăng lên gấp 10 lần, nói cách khác, bọn họ thà đóng cửa tiệm cũng sẽ không làm như vậy.”
Sở Ngữ Vi mở to hai mắt: “Thì ra là khó khăn như vậy sao?”
“Các bạn thấy vui vẻ nên mới đi ra ngoài làm thực tiễn xã hội, nhưng người ta là làm việc để nuôi sống gia đình. . .!”
Trong khi hai người nói chuyện, thì vị tiền bối kia bỗng nhiên đi qua.
Ánh mắt của anh ta lướt qua Giang Chu, biểu cảm trên mặt khá khó coi.
Đây là Trình Giảo Kim từ nơi nào chạy ra?
Tại sao lại thân mật với cô gái mà mình nhìn trúng như vậy?
“Ngữ Vi, vị này là ai vậy?”
“Là bạn trai của. . .à không, là bạn học cấp ba của em, giờ đang học ở đại học Thượng Kinh bên đối diện!”
Vị tiền bối kia gật đầu, ánh mắt bất thiện: “Vị bạn học này, cậu vừa nói những thương gia ở đây sẽ không ký ư? Có võ đoán quá không?”
Giang Chu liếc mắt nhìn người này: “Đây là thường thức, bằng không thì ai sẽ đi mở quán ăn.”
“Được, nếu cậu cũng là sinh viên mới, vậy để tôi dạy cho cậu biết cái gì gọi là đàm phán!”
Vị tiền bối này nói xong, liền quay người đi vào một cửa tiệm ở đối diện.
Trùng hợp chính là, cửa tiệm này là một tiệm gà rán.
Trong toàn bộ khu phố ẩm thức này, thì cửa tiệm này là cửa tiệm dùng dầu nhiều nhất.
Ông chủ cửa tiệm này cũng là một người có trình độ văn hóa không cao.
Người này tên là Đại Cường.
Trong nhà còn có ba đứa con, và một người vợ đang ốm đau.
Tiền sinh hoạt của cả gia đình đều phụ thuộc vào tiệm gà rán này.
Bởi vậy, sau khi Đại Cường nhìn thấy bản thỏa thuận kia thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Cút đi, bắt tôi mỗi lần rán gà thì lại phải thay dầu một lần? Nhóc con, về nhà bú sữa mẹ đi!”
Vị đàn anh khóa trên kia lại cười rạng rỡ: “Anh ơi, dầu dùng nhiều lần sẽ gây ung thư, và vi phạm luật an toàn thực phẩm.!”
Đại Cường lườm người này một cái: “Tôi vi phạm pháp luật thì gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, đám học sinh như các người còn quản chuyện của cảnh sát à?”
“Nhưng nếu cửa tiệm của anh bị niêm phong, thì anh sẽ còn mất nhiều hơn.”
“Có đi không? Không đi tôi bắt cậu làm sườn lợn rán.”
Vị tiền bối kia liền xấu hổ.
Vì sao mình lại chọn đúng cửa tiệm gà rán chết tiệt này chứ?
Trước đây anh ta chưa bao giờ gặp phải sự phản kháng kịch liệt đến như vậy.
Hay là đổi một cửa tiệm khác?
Lúc này, Giang Chu bỗng nhiên mở miệng nói: “Thấy chưa, đã nói là chắc chắn không được rồi mà, thế mà còn không tin.”
Sở Ngữ Vi cũng gật đầu: “Có vẻ rất khó khăn, tiền bối, đi thôi!”
Vị tiền bối kia nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước chân lại.
Ngày hôm nay, phải cho Ngữ Vi nhìn thấy, mình có thể làm được chuyện mà người khác không làm được!
“Anh ơi, chúng em là học sinh, vì kiếm điểm nên mới đến đây, anh ký giúp em đi mà.”
Đại Cường quay đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa tôi 20 ngàn, tôi sẽ ký ngay lập tức!”
Tiền bối lập tức sửng sốt: “Đây là những điều lệ mà anh nhất định phải tuân thủ, tại sao lại còn đòi tiền em?”
“Không có tiền thì đừng đứng đây nói nhảm nữa, về nhà bảo mẹ cậu ký cho.”