Chương 82: Tất cả mọi người đều xin lỗi! (1)
“Câm miệng!”
Hàn Nhu dùng đôi mắt sắc lạnh để nhìn đám người chung quanh: “Tôi đi ăn với ai là chuyện của tôi, các người là ai? Hiệu trưởng à?”
Hoàng Kỳ cũng gật đầu: “Tôi muốn đi ra ngoài với Giang Chu đấy, thì sao nào? Có liên quan gì đến các người không?”
Tô Nam cũng theo sát mà lên: “Tuy tên này hơi khốn nạn một chút, nhưng ăn cơm với cậu ta cũng rất thoải mái nha!”
Đám người nghe thấy thế thì càng ồn ào hơn.
Hình như bọn họ đã nhận ra một chuyện.
Đó chính là Hàn Nhu, Hoàng Kỳ và Tô Nam đều biết sự tồn tại của đối phương.
Hơn nữa, bọn họ còn không quan tâm chuyện Giang Chu hẹn hò với người khác.
Móa, ông anh này là thần tiên hạ phàm à?
Cảnh tượng này còn quá đáng hơn những tiểu thuyết hậu cung kia nhiều.
“Thì ra các người là cá mè một lứa, không thấy ghê tởm sao?”
“Con gái phải nên tự trọng mơi đúng, chị Hàn Nhu, chị và hai người khác ở cùng một tên con trai, thì có tư cách gì làm hội trưởng!”
“Không sai, thế mà các người còn không biết xấu hổ, thậm chí lại còn giả vờ như mình là nạn nhân, quá buồn cười!”
“Đúng là sống lâu mới thấy, nếu như các người ở cổ đại, thì còn không sống nổi hai tập!”
“Các người thiếu đàn ông đến thế cơ à? Trong trường học còn rất nhiều nam sinh viên tốt cơ mà?”
“Tôi có thể tưởng tượng được mối quan hệ của bốn người bọn họ bẩn thỉu đến mức nào rồi!”
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên nhặt một cục gạch lên.
Tất cả mọi người đều sợ hết hồn, vội vàng lùi lại phía sau.
Bọn họ còn tưởng rằng Giang Chu bị mắng nhiều quá nên thẹn quá hóa giận, muốn đánh người.
Nhưng Giang Chu chỉ đặt cục gạch xuống phía trước, rồi ngồi lên.
“Nói tiếp đi, chờ các người nói xong thì tôi mới nói.”
“Bằng không thì các người sẽ không thoải mái, mà tôi cũng không thoải mái!”
Vẻ mặt của Giang Chu rất rộng lượng, hoàn toàn không để ý đến những gì bọn họ nói.
Đám người nhìn thấy cảnh này, thì lại bắt đầu ồn ào lên.
Thật ra thì bọn họ có mắng hay không cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là, tại sao tên cặn bã nam này lại không sợ hãi chút nào?
“Các người không nói nữa à? Được rồi, vậy để tôi nói!”
Giang Chu đứng dậy vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo qua đám người trước mặt.
“Ai nói là nam nữ đi ăn cơm với nhau thì nhất định phải có gì đó?”
“Tư tưởng của các người bẩn thỉu như vậy sao? Đây chính là những kiến thức các người học được ở đại học sao?”
“Người vừa nói là con gái phải biết tự trọng đâu, nếu như tôi đi dạo phố với mẹ của anh, thì có phải tôi và mẹ anh cũng có vấn đề không?”
“Là ai dạy các người nghi kỵ, là ai dạy cho các người cố ý bịa đặt vu khống, hãm hại người khác?”
“Các người có biết, tuyên truyền tin đồn, án cao nhất là ba năm không?”
Đám người nghe thấy lời này thì sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Tuyên truyền tin đồn cũng bị đi tù á?
Không có ai nói với họ chuyện này mà!
“Nhưng bạn học Phương Thiên Tài đã ghi các cuộc đối thoại của mấy người rồi, bọn tôi cũng đọc rồi!”
Giang Chu lập tức cười lên: “Vậy tôi cũng viết một cuốn tiểu thuyết về chuyện đi ăn cơm với mẹ anh nhé? Sau đó anh gọi tôi là cha?”
“Cậu! Cậu còn nói bậy nữa thì tôi sẽ đánh cậu đánh!”
“Đây chính là lời tôi muốn nói, các người còn chưa biết những cuộc đối thoại đó có phải thật hay không, mà các người đã phán tội tôi rồi? Diễn đàn là cha của các người à?”
Người nói chuyện kia ấp úng mãi mà vẫn không trả lời được, dù sao bọn họ cũng không có mặt ở hiện trường mà.
Nhưng trên topic viết như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ cho rằng nó là thật.
Phương Thiên Tài vẫn không cam tâm: “Tôi có thể thề độc, những thứ tôi viết đều là do chính tai tôi nghe thấy.”
Đám người nghe thấy thế lập tức lên tinh thần: “Đúng thế, Phương Thiên Tài đã nghe được, các người có ngụy biện cũng vô dụng!”
Giang Chu nhìn Phương Thiên Tài: “Anh dám lặp lại lần nữa không? Những gì anh viết đều là do chính tai anh nghe thấy?”
“Đúng thế, tôi nghe thấy hết, cậu chính là tên cặn bã, cậu đừng hòng lừa dối mọi người!”
Phương Thiên Tài bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Giang Chu.
Anh ta không tin, lẽ nào còn có ai có thể giải thích cho bốn người này sao?
Anh ta cũng không ghi âm, thậm chí cũng không nghe thấy mấy người này nói gì, nhưng chỉ cần cắn chặt vấn đề này, thì mọi người sẽ tin tưởng anh ta!
Nhưng đúng lúc này, không biết điện thoại di động của ai kêu tinh một tiếng.
Ngay sau đó, vô số tiếng tinh tinh vang lên.
“Trên trang web của trường vừa đăng danh sách tiết mục của tiệc tối đón sinh viên mới!”
“Tiết mục mới!”
“Người biểu diễn: Hàn Nhu, Hoàng Kỳ, Tô Nam! Ý kiến chỉ đạo: Giang Chu!”
“Sinh viên năm nhất Giang Chu của học viện tài chính và ngân hàng đã tài trợ tiệc tối đón sinh viên mới 50 ngàn!”
“Công bố ảnh hậu trường của tiệc tối đón sinh viên mới! Nhóm nhạc thiếu nữ. . .”
“Sinh viên năm nhất Giang Chu, người khởi động trang web Monngon. Com đã nhận được giấy chứng nhận thành tích ngôi sao mới khởi nghiệp, là một học sinh tốt đẹp trai!”
Rất nhiều người nhìn thấy những tin tức này thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cái tên Giang Chu xuất hiện không chỉ một lần.
Hơn nữa, mấy cái tên Hàn Nhu, Hoàng Kỳ và Tô Nam cũng xuất hiện.
Nhưng mà tại sao không phải là tin tức Giang Chu bị đuổi học chứ?
Vì vậy, đầu óc mọi người bắt đầu xoay chuyển, từ từ bắt được những manh mối quan trọng.
Đầu tiên, Giang Chu là người sáng lập trang web kia!
Thứ hai, Hàn Nhu, Hoàng Kỳ và Tô Nam là người biểu diễn tiết mục, mà bài hát này tên là “Bài hát cho người ăn ngon!”
Thứ ba, ý kiến chỉ đạo của tiết mục này là Giang Chu.
Bọn họ bỗng nhiên hiểu được, mấy tin tức này đang muốn nói điều gì.
Giang Chu khởi nghiệp ở trong trường, thì đã quảng cáo rất nhiều, bình thường bọn họ cũng nhận được những tờ quảng cáo của Giang Chu.
Mà trang web của Giang Chu, cũng thật sự rất tốt.
Cũng có vài người là sinh viên năm bốn ở đây, theo đạo lý thì bọn họ phải rất quen thuộc hoàn cảnh chung quanh nơi này, nhưng mà, dù là bọn họ thì cũng chưa từng được nghe thấy một số món ngon mà trang web đề cử.
Mà bài hát kia, vừa nghe tên đã biết là bài hát quảng cáo cho trang web của Giang Chu rồi! Người biểu diễn lại là ba nữ nhân vật chính của vụ scandal này.
Nghĩ đến đây thì còn ai không hiểu sao?
Là Giang Chu mời Hàn Nhu, Hoàng Kỳ và Tô Nam biểu diễn bài hát này.
Nói một cách khác, bữa cơm kia căn bản không phải là cặn bã nam tán gái, mà là người ta đang thảo luận chuyện biểu diễn.
Hoặc có thể nói là Giang Chu đang cảm ơn bà người vì đã nhiệt tình hỗ trợ mình.
Chuyện này thật cmn buồn cười!
Bọn họ mắng nửa ngày trên internet, còn Thanh Thiên hơn cả Bao Chửng!
Còn nói cái gì mà phải tự trọng. . .Còn Thánh Nữ hơn cả Thánh Nữ.
Kết quả thì sao.
Người ta mới nhập học được mấy hôm mà đã nhận được danh hiệu ngôi sáng mới khởi nghiệp rồi!