Chương 86: Thiên sứ tại nhân gian!
Tô Nam chọc thủng ý tưởng chân thật của Giang Chu, đồng thời, Hàn Nhu và Hoàng Kỳ cũng hết sức phối hợp mà gật đầu.
Giờ đã muốn xem?
Nghĩ sướng vãi!
Những chiếc váy này là dành cho buổi biểu diễn, chứ không phải là để người nào đó thưởng thức.
Giang Chu mở miệng nói như đúng rồi: “Tôi là lo trang phục có chỗ nào không thích hợp, giờ vẫn còn thời gian để mang đi sửa.”
Hoàng Kỳ thuận thế nói theo: “Trang phục biểu diễn thì có cái nào mà phù hơp 100% chứ? Những tiết mục khác còn phải chọn đồ ở trong kho đạo cụ kia kìa!”
“Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta là những người theo đuổi sự hoàn mỹ nha!”
“Giang Chu, chúng tôi chỉ quảng cáo trang web của anh,. . .chứ không phải lolita. . .”
“A. . .Có đạo lý, nhưng mà. . .tôi vẫn muốn xem!”
Hàn Nhu vẫn không nói chuyện, giờ lại vươn một ngón tay lên: “Bọn em đã nói rồi, chỉ mặc một lần thôi, bây giờ mặc thì tiệc tối đón sinh viên mới sẽ không mặc nữa!”
Hoàng Kỳ và Tô Nam cũng gật đầu: “Tôi nghe chị Hàn Nhu, chị ấy là hội trưởng hội học sinh!”
“Cô ấy vẫn là em gái tôi kìa!”
“Cái đó không tính, chuyện công việc không tính họ hàng thân thích!”
Mua cũng đã mua rồi, thế mà lại không mặc.
Hắn đã định mua sớm một chút để được thưởng thức trước người khác một bước.
Thử tưởng tượng mà xem, ba lolita dễ thương cùng nhảy múa ở trong phòng làm việc, cuộc sống đến tận đây cũng còn gì nuối tiếc đâu.
Đáng tiếc là con bé Hàn Nhu này lại cầm đầu tạo phản, chờ hôm nào rảnh rỗi thì phải dậy dỗ lại một trận mới được.
Giang Chu thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ thất bại.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động trong túi hắn reo lên, người gọi đến là Nghiêm Vi Dân.
Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, chính là để hắn lập tức đến phòng giáo vụ một chuyến, bởi vì phụ huynh của Phương Thiên Tài đã đến.
Bọn họ đang ở phòng giáo vụ, vỗ bàn nói trường học trợ trụ vi ngược.
Giang Chu cúp máy, rồi lập tức đứng dậy.
“Ba người tiếp tục luyện tập đi, tôi đi gặp phụ huynh tên Phương Thiên Tài kia.”
Ba cô gái quay đầu lại: “Anh thật sự muốn đi lừa gạt bọn họ 500 ngàn à?”
Giang Chu suy tư một lát: “Vậy phải xem thái độ bọn họ thế nào đã.”
“Thái độ tốt thì sao?”
“Vậy tôi chịu thiệt một chút, lấy 500 ngàn thôi!”
“Thái độ không tốt thì anh muốn lấy bao nhiêu?”
“Vậy thì chả thèm lấy nữa!”
Giang Chu nói xong thì quay người đi ra ngoài, lại đi đến tòa nhà của phòng giáo vụ, hắn còn chưa đến phòng khách thì đã nghe thấy những âm thanh gào thét ở bên trong.
“Rốt cuộc các người dạy học sinh như thế nào? Không thấy con trai tôi đã khóc thành ra như vậy sao?”
“Há mồm liền đòi 500 ngàn, nơi này của các người là trường học hay là ổ thổ phỉ?”
“Con trai tôi chỉ muốn trêu đùa với bạn bè thôi mà? Chẳng lề bây giờ nói đùa cũng phải trả giá đắt như vậy sao?”
“Ngày hôm nay, nếu học sinh đó mà không xin lỗi Thiên Tài nhà chúng tôi, thì ngày nào tôi cũng sẽ chạy đến đây náo loạn!”
Ngay sau đó, giọng nói của Nghiêm Vi Dân cũng truyền qua, giọng nói của ông dường như hơi uể oải, rõ ràng là đã cảm thấy rất phiền rồi.
“Hai vị, đây tuyệt đối không phải là vấn đề đùa giỡn giữa bạn học, đây chính là chuyện dính đến xâm phạm đời tư cá nhân và bịa đặt vu khống!”
“Thế nhưng, xác thực là chúng tôi cũng không biết cậu ấy sẽ đòi tiền bồi thường, cho nên mời hai người bình tĩnh một chút, được không?”
Giang Chu dừng chân ở cửa, suy nghĩ một chút.
Sau đó, hắn mới giơ tay lên, làm mái tóc được xịt keo bóng loáng của mình trở thành ổ gà, lại dùng sức kéo rách vài nơi trên quần áo của mình.
Sau đó lại lấy một ít tro bụi ở trên bệ cửa để bôi lên mặt.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Chu mới đẩy cửa, đi vào phòng khác của phòng giáo vụ.
Nghiêm Vi Dân đang ngồi trên sa lon, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Chu thì lập tức sửng sốt, đứa bé này chịu đả kích lớn như vậy sao?
Là chui vào ổ chó hay là gì vậy?
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn không phải như vậy mà.
“Cậu chính là Giang Chu?”
Lúc này, Tôn Ngọc Mai đầy mặt oán độc mà nhìn Giang Chu: “Cậu dựa vào cái gì mà dám dọa con tôi thành ra như vậy, dựa vào cái gì mà dám đòi tiền chúng tôi?”
Giang Chu ngồi xuống ghế sa lon: “Không dựa vào cái gì cả, 800 ngàn, mang đến chưa?”
“Cái gì? Rõ ràng đã nói là 500 ngàn rồi cơ mà?”
“Tôi vốn bị trầm cảm, còn chuẩn bị nhảy lầu, kết quả lại bị tiếng hét vừa rồi của bà làm cho trầm trọng hơn.”
Phương Hoành Quốc nghe thấy thế liền đứng lên: “Tên nhóc, cậu đang đùa với ai đấy?”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Vậy ý của hai người là không cần giải quyết riêng, tình nguyện để tôi đi kiện anh ta?”
“Cậu biết đường đi đến tòa án không? Còn đòi kiện cáo nữa!”
“Không biết, có điều, tôi cũng đang muốn biết đây!”
Nghiêm Vi Dân lặng lẽ kéo Giang Chu một cái: “Em nói là chỉ tìm người thôi mà, sao còn đòi tiền nữa?”
Giang Chu nhỏ giọng nói: “Danh dự của em bị tổn hại, sao có thể không lấy tiền được?”
“Vậy cũng không thể đòi nhiều như vậy chứ, em cướp tiền à?”
“Em cũng không nói là không thể mặc cả mà.”
Nghiêm Vi Dân nheo mắt nhìn Giang Chu, bỗng nhiên ông lại cảm thấy người học sinh này của mình hơi đáng sợ, tên này tuyệt đối không phải là một học sinh bình thường muốn yên ổn cho qua ngày, bởi vì loại học sinh này không bao giờ dám ác như vậy cả.