Chương 87: Thiên sứ tại nhân gian! (2)
Lúc này, Giang Chu ngẩng đầu lên: “Bởi vì phỉ báng và vu khống đã tạo thành tổn thất danh dự và ảnh hưởng đến cuộc sống của người bị hại, đồng thời còn xâm phạm đời sống cá nhân của người bị hại, những tội này đã đủ để phạt hình sự rồi, hơn nữa, trong tay tôi vẫn còn chứng cứ hoàn chỉnh!”
Phương Hoành Quốc hung dữ nhìn hắn: “Cậu đi kiện đi, tôi đập nồi bán sắt cũng kiện cáo với cậu đến cùng.”
“Được thôi, dù sao tội danh cũng không nặng lắm, cao lắm là ba năm thôi, Phương Thiên Tài mới 20 tuổi, ra tù vẫn sẽ là một thanh niên tốt, chỉ là đại học Thượng Kinh sẽ hủy học bạn của anh ta, hồ sơ cũng sẽ lưu án!”
Phương Thiên Tài hoảng sợ nhìn cha mẹ mình: “Con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù đâu!”
Giang Chu liếc anh ta một cái: “Sao giờ cmn mới nói, sao lúc anh làm chuyện đó thì anh không nghĩ thế?!”
Tôn Ngọc Mai đập bàn một cái: “Tên nhãi chết tiệt, đừng hù dọa con tôi, con trai tôi nhát gan!”
“Tôi cũng không dọa anh ta, bằng không thì tôi đã báo cảnh sát luôn, rồi ngồi chờ kết quả xử lý là được, nhưng nếu như vậy, con trai của bà sẽ không ở lại trường học này nữa đâu, các người phải nghĩ cho kĩ, đây là chuyện cả đời đấy!”
Phương Hoành Quốc nghe đến đây thì bỗng nhiên ngồi xuống.
Bọn họ đã phát hiện, tuy tên nhãi này cũng chỉ tầm tuổi con trai họ, nhưng cách nói chuyện và hành động thì lại giống như những kẻ già đời trong xã hội.
Một người trẻ tuổi bình thường, khi nhìn thấy phụ huynh hoặc người trưởng thành khác thì sẽ hơi e ngại, nhưng tên này thì không, tên này thậm chí còn đòi thêm 300 ngàn nữa.
“Chồng, ông nói chuyện đi, hay là chúng ta kiện cáo đi, tôi không thể để con trai mình bị ủy khuất như vậy được!”
“Bà câm miệng đi, kiện cáo kiện cáo, chẳng may thật sự bị định tội thì phải làm sao?”
Tôn Ngọc Mai không thể tin nổi: “Chỉ đùa một chút thôi mà cũng nghiêm trọng như vậy sao?”
Giang Chu thở dài: “Xem ra các người vẫn chưa quyết định được, vậy tôi liền giao chứng cứ cho cảnh sát, các người cứ bận rộn chuyện của mình đi, tôi lên mái nhà ngắm cảnh đây.”
“800 ngàn. . .quá nhiều, chúng tôi không có nhiều như vậy, bớt một chút đi.”
“Ông muốn bồi thường bao nhiêu?”
“200 ngàn, được không?”
Giang Chu cười nói: “Ông cho rằng đây là buôn bán làm ăn hay sao mà còn cò kỳ mặc cả?”
Phương Hoành Quốc lửa giận ngập trời: “Trạng thái bây giờ của cậu, rõ ràng là không có vấn đề gì cả, 800 ngàn cũng hơi quá rồi đấy!”
“Tôi có chứng trầm cảm mỉm cười, bên ngoài thì mỉm cười, nhưng nội tâm thì trầm cảm, hay là tôi lại mỉm cười một cái cho ông xem nhé?”
Tôn Ngọc Mai hét lên một tiếng: “Anh Vương hàng xóm của chúng tôi bị xe đụng chết, mà chỉ được bồi thường có 850 ngàn!”
Ai biết, Giang Chu nghe đến đây thì lập tức lộ ra ánh mắt cảm kích.
Hắn lấy điện thoại di động ra: “Tôi đã ghi âm toàn bộ quá trình rồi, câu nói vừa rồi của bà có thể bị nhận định là uy hiếp tôi khi ở tòa đấy!”
“Tôi uy hiếp cậu bao giờ, hả??!”
“Bà nói là bị xe đụng chết mới có thể bồi thường cho tôi 850 ngàn.”
Phương Hoành Quốc thực sự không nhịn nổi nữa: “Bà câm miệng cho tôi, có được không, hả?”
“Tôi. . .!” Tôn Ngọc Mai cắn răng, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
“Bạn học Giang Chu, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, thôi thì 500 ngàn đi, tôi sẽ đi xoay 500 ngàn, nếu như cậu không đồng ý nữa, vậy thì liền báo cảnh sát đi.”
Giang Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “510 ngàn!”
“Tại sao lại còn thêm 10 ngàn?”
“Bởi vì mấy lời gào thét của vợ ông đã thật sự làm tôi sợ.”
Phương Hoành Quốc cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý cái giá này.
Nói thật, chỉ là vu khống bịa đặt, thì bồi thường giá tiền này là hơi quá đáng.
Anh Vương hàng xóm nhà bọn họ thật sự bị xe tông chết, cuối cùng cũng chỉ nhận được 850 ngàn tiền bồi thường, nhưng cũng hết cách, dù sao cũng không thể để con trai bị đi tù được.
Đây chính là chuyện cả đời đấy.
Loại chuyện này, rõ ràng là mang ra công an giải quyết thì sẽ mất ít tiền hơn, nhưng ông ta lại chỉ có thể lựa chọn hòa giải riêng.
Vì vậy, Giang Chu mỉm cười thỏa mãn, lại nhiệt tình bắt tay với mấy người trong phòng, nhất là Phương Thiên Tài, chẳng những bắt tay mà còn được hắn vỗ vỗ vai, người anh em, anh thật sự là ‘Thiên Tài’ đấy.
Hành vi này của anh hoàn toàn không thẹn với cái tên của anh đâu, anh chính là tiểu thiên sứ mang theo mùi thơm của tiền tài đấy.
. . . . . . Mấy ngày tiếp theo.
Trong trường học cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Cuộc sống của Giang Chu cũng khôi phục bình tĩnh.
Hoặc là ưu hóa hệ thống đặt đồ ăn onlien với lập trình viên.
Hoặc là đến phòng làm việc giám sát các nàng tập luyện, sau đó, xế chiều lại đi phòng luyện mua để đùa giỡn Phùng Tư Nhược, vì vậy, thời gian đảo mắt trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 10, tiệc tối đón sinh viên mới cũng sắp đến.
Lúc này, ở hậu trường tiệc tối đón sinh viên mới, tất cả người tham gia biểu diễn đều bắt đầu bận rộn.
Ba cô gái mặc váy lolita đang đứng ở trước mặt Giang Chu.
Đây là lần đầu tiên các nàng mặc trang phục này, mặc trộm ở nhà thì không tính.
Nói chung là rất phù hợp, hơn nữa, màu sắc cũng rất phù hợp.