Chương 10: Nghèo Khó Hạn Chế Khả Năng (2)
“Võ giả thực ra chính là người bình thường rèn luyện đến cực hạn, đột phá cực hạn của người bình thường, đó mới chính là võ giả.
Nếu có đủ khí huyết, thân thể khoẻ mạnh, có sức bền, dẻo dai, chống chịu được tiêu hao sức lực. Đây mới chính là cơ sở của võ giả.
Sau khi trở thành võ giả, cơ thể lại càng thích ứng với tần suất rèn luyện của cấp độ tiếp theo, từng bước từng bước đột phá…”
Phương Bình lẩm bẩm, xong tự hỏi tự trả lời: “Nếu đã có điểm tài phú, điểm khí huyết và tinh thần đều được lượng hoá, vậy có phải là có thể dùng điểm tài phú để chuyển đổi thành hai thuộc tính kia hay không?
"Tỷ lệ chuyển đổi là bao nhiêu?"
Tỷ lệ 1:1 đương nhiên Phương Bình không nghĩ tới.
Hiện tại, giá trị khí huyết và tinh thần của cậu đều là 1.
Nếu tỷ lệ 1:1 thật, chẳng phải điều đó đồng nghĩa với chuyện một đồng có thể khiến khí huyết của mình cao gấp đôi người bình thường sao. Có đánh chết Phương Bình cũng không tin có chuyện dễ dàng như vậy.
“Vậy… làm sao mới có thể chuyển đổi?”
Phương Bình nói xong, có chút bất đắc dĩ: "Tốt xấu gì cũng cho ta cuốn sách hướng dẫn đi chứ, tự mình mày mò phiền chết được ấy.”
Lúc này, Phương Bình chỉ có thể ngưng thần một chút, sẽ thấy vài con số hiển thị trong tầm mắt của mình.
Nhìn chằn chằm mấy con số một hồi, Phương Bình thử dò xét nói: "Hệ thống hệ thống, cho ta thêm điểm khí huyết?"
Không có động tĩnh gì!
"Hệ thống đại gia à, ta muốn dùng điểm tài phú đổi điểm khí huyết?"
". . ."
"Đại thần, đại gia, có còn sống không vậy? Nói chuyện cái coi!?” ". . ."
"Vừng ơi mở ra?”
". . ."
"Con thỏ nhỏ, bé ngoan ơi?"
". . ."
"Lạy Tam Thanh (1)? Nam Mô A Di Đà Phật? Thượng đế phù hộ. . ."
“Bà cha mi!"
Thử nghiệm một hồi, ba hàng số kia vẫn không có thay đổi gì, Phương Bình triệt để hết hy vọng, xem ra mình không có duyên với cái hệ thống này.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại gắt gao ngưng thần nhìn chòng chọc mấy hàng số này, xem mình có nhìn sót dấu “+” nào ở phía sau hay không.
Đáng tiếc, không có.
Lần này Phương Bình thực sự đau đầu, cậu hoàn toàn không biết dùng mấy thứ này, chắc không phải là bị hư rồi chứ?
Cái thứ đồ chơi này rốt cuộc có đáng tin hay không đây?
Trong lòng âm thầm oán giận, nếu mà mày có tính cách một chút thì tốt biết mấy, hiện tại hành tao chết lên chết xuống, có nghĩ đến cảm nhận của tao không hả?
"Thêm điểm khí huyết, nếu không thêm ta đánh chết ngươi!"
Phương Bình nhìn chằm chằm mấy hàng chữ nhỏ trong tầm mắt, thuận miệng nói một câu, nhưng không ngờ, cậu vừa dứt lời, con số trước mắt đột nhiên biến đổi!
"Tài phú: 0
Khí huyết: 1. 1
Tinh thần: 1
. . ."
"Đậu xanh rau má!"
Phương Bình ngoác miệng, há hốc mồm, còn có chuyện quỷ này nữa à?
Cái thứ đồ chơi này phải uy hiếp mới được?
Trong lúc trợn mắt há mồm, thân thể Phương Bình bỗng có chút cảm giác không dễ chịu.
Nhưng không bao lâu sau, cảm giác không dễ chịu này đã biến mất.
Phương Bình thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm giác cả người rất nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.
Nếu muốn hỏi tới cảm thấy thế nào, có thể tưởng tượng giống như bệnh nhân khó thở, thở khò khè bỗng dưng hết bệnh, thở bình thường, bệnh nhân đang thiếu máu thì bây giờ đủ máu vậy.
Nếu so với cái gì đó lớn hơn, có thể nói rằng lực hút của Trái Đất lên người cậu dường như nhỏ hơn một chút xíu xiu xiu, nhưng cảm giác này cũng rất mờ mịt.
"Thoải mái!"
Dù chỉ tăng vỏn vẹn có 0.1 điểm khí huyết thôi, nhưng Phương Bình cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với đạt được châu báu.
Nhưng loại cảm giác thoải mái vui vẻ này cũng giống như lúc con trai giải quyết nhu cầu xong vậy, không kéo dài được lâu, chưa gì đã biến mất rồi.
Biến mất thì biến mất đi, Phương Bình vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình khỏe mạnh hơn so với trước kia một chút. Chỉ có bản thân mình mới hiểu mình nhất, cơ thể bỗng dưng có biến hóa trong chớp mắt, nhưng cậu chắc chắc có thể cảm nhận được.
Nhưng khi nhìn thấy điểm tài phú đã biến thành 0, Phương Bình lập tức nhíu mày!
Mặc dù biết tỷ lệ chuyển đổi chắc chắn không cao, nhưng mà tỷ lệ 10000:1 cũng quá hãm đi!
10000 điểm tài phú, đổi 0.1 điểm khí huyết, mình cũng không biến thành siêu nhân, cùng lắm là khí huyết đầy đủ hơn so với người bình thường một chút à.
Nghĩa là nếu mình muốn đạt đến mức khí huyết tiêu chuẩn của võ giả thì cần phải có nhiều điểm tài phú mới được hả?
Nghĩ tới đây, Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía bàn học, cho tới khi nhìn thấy xấp tiềm màu đỏ vẫn còn ở bên đó, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. May là vẫn còn, không xảy ra tình huống tệ nhất.
Nếu đã tiêu hai hết điểm tài phú mà tiễn cũng biến mất, vậy cậu làm sao mà bàn giao lại cho ba mẹ.
Cầm xấp tiền trên bàn lên, Phương Bình rơi vào trầm tư lần hai.
Xem ra, sau này cậu cần phải thật nỗ lực kiếm tiền mới được. Đương nhiên, muốn thi đậu khoa võ trở thành võ giả, phương pháp dễ nhất chính là dùng điểm tài phú đổi thành khí huyết.
Hơn nữa, nếu không có những thứ này, cho dù thi đậu khoa võ, muốn trở thành võ giả mạnh mẽ cũng cần tiêu hao vô số tiền tài mua tài nguyên mới có được.
Nói cách khác, dù như thế nào đi nữa, cũng không thể thiếu tiền.
"Quả nhiên, người nghèo không có tư cách trở nên mạnh mẽ, rõ ràng là buộc ta phải nghĩ cách kiếm tiền mà!"
Trong đầu Phương Bình lao đao với những ý nghĩ phải kiếm tiền, cậu nhanh chóng bị hiện thực tàn nhẫn đạp cho một đạp.
Lúc đi ra khỏi phòng, cậu đã thấy Phương Viên đang chờ ngoài cửa rồi.
Nhìn thấy Phương Bình bỗng dưng đi ra, trong chớp mắt, Phương Viên liền đau khổ nói: "Đói bụng!"
"Đói bụng thì đi ăn cơm chứ?"
Phương Bình nói chuyện đương nhiên, Phương Viên lại há miệng nhỏ, tức giận nói: "Không có tiền, trong nhà cũng không còn cơm thừa nữa.
Ngày hôm trước mẹ cho 50 đồng, đó là tiền ăn trưa của hai đứa trong ba ngày đó.
Tiền của em bị anh lấy hết rồi, đi đâu ăn cơm bây giờ hả?"
"Ăn cơm phải có tiền?" Phương Bình như chịu phải cú sốc lớn, thô lỗ nói: "Sao sáng sớm nay em không nói chuyện này hả?"
Lúc mua xiên nướng cho con bé, nó ăn một cách thích thú hài lòng biết bao!
Nếu không phải do sáng nay cậu không cam lòng, thì chắc con bé em mình đã dụ mình xài hết 10 đồng cuối cùng luôn rồi.
Mãi đến bây giờ Phương Bình mới biết, số tiền đó còn có cả tiền ăn cho trưa nay nữa.
Quan trọng là hiện giờ trên người cậu còn có 10 đồng thôi, con bé này còn 5 đồng sao nó không xài, chẳng lẽ nó muốn ăn cho hết tiền của mình luôn à?
Thật ra thì cũng không ngoài dự đoán, Phương Viên nói chuyện như đúng rồi: "Ăn cơm đương nhiên phải có tiền mới mua được chứ, tiền của em anh lấy hết rồi, nên em đương nhiên không tự lo bữa trưa được rồi.
Phương Bình, em đói, gần một giờ rồi, em muốn ăn cơm!"
"Hơ hơ!"
"Phương Bình, em đói lắm, đói đến mức sắp đi không nổi rồi…" Phương Viên xoa xoa cái bụng nhỏ, không ngừng kêu la thảm thương.
Phương Bình dở khóc dở cười, hai tay lại véo má con bé, bất đắc dĩ nói: "Đi, đi ăn cơm. Hại anh tưởng rằng anh thật sự dùng tiền tiêu vặt của em, hoá ra đều là tiền cơm.
Ngay cả anh cũng quên mất, em đó, nhớ dai quá.
Có đứa em nào như em, suốt ngày đi tính kế anh mình không hả?
Những điều kiện giữa anh với em không còn hiệu lực nữa đâu…"
"Không được!" Phương Viên vội vàng lắc đầu, con bé không nỡ, lát sau mới lấy tờ 5 đồng ra, lưu luyến vô cùng, nói: "Nè, đưa anh nè, anh nói anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em, mua quần áo, mua máy tính… Phải giữ lời chứ."
Mặc dù hay náo loạn với Phương Bình, nhưng trên thực tế, quan hệ của hai anh em vô cùng tốt.
Mặc dù mấy lời Phương Bình từng nói sẽ mua đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp cho con bé hiện vẫn chưa thể thực hiện được, nhưng con bé vẫn hy vọng sau khi Phương Bình tốt nghiệp sẽ giữ lời.
Vì một tương lai tươi sáng, Phương Viên vẫn quyết định cống hiến tài sản còn sót lại của bản thân, dù sao sáng nay nó cũng vừa mới ăn hết một cây xiên nướng 5 đồng bằng tiền của Phương Bình.
Thấy con bé em mình hùng hùng hổ hổ, Phương Bình vừa mắc cười, vừa bất đắc dĩ.
Trên người không có tiền, quả nhiên không có chí khí.
Nếu không, sao lại tới mức làm ầm ĩ với con nhóc này chỉ vì mấy đồng lẻ cơ chứ?
(1) Tam Thanh: Ba vị thần tối cao của Đạo giáo gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân)