Chương 11: Khoa Võ Có Năm Vòng Thi!
Sau khi ăn cơm xong, Phương Bình chính thức phá sản. Nếu không phải 10 ngàn kia phải dùng để đóng lệ phí ghi danh, cậu hẳn sẽ là một học sinh có tiền.
Cũng may, buổi trưa này, hai anh em đều chỉ ăn mỗi đứa một phần thức ăn nhanh 5 đồng, nên vừa đủ 10 đồng trả tiền ăn trưa.
Còn 5 đồng của em mình, Phương Bình không nhẫn tâm sử dụng. Con bé cũng học cấp hai rồi, cũng không thể để nó ra ngoài không xu dính túi được.
Không có tiền, buổi chiều hai anh em cũng không có tâm tư ra ngoài.
Lấy ví dụ thực tế, nếu Phương Bình không mang theo 10 ngàn ra ngoài, trên đường lỡ như mắc tè, cũng không cách nào bước vào nhà vệ sinh công cộng có thu phí cả.
Phương Viên còn có bài tập phải làm, thừa biết ông anh nhà nó nghèo kiết xác, nên cũng không tiếp tục lừa anh nó nữa, ngoan ngoãn về phòng ngồi làm bài tập.
Mà Phương Bình cũng về phòng, lên kế hoạch cho tương lai.
Bây giờ, trong đầu Phương Bình chỉ có hai chuyện lớn, thứ nhất, chuẩn bị thi vào khoa võ, thứ hai, kiếm tiền.
Cải thiện điều kiện gia đình thực ra vẫn là thứ yếu, chuyện này bây giờ chưa gấp.
Quan trọng là không có tiền, cậu không chắc liệu có thể thi đậu khoa võ hay không.
Có hệ thống không đáng tin cậy kia, Phương Bình có cảm giác, cho dù mình không đậu đại học khoa võ, tương lai cũng vẫn có thể trở thành võ giả.
Nhưng vấn đề là, lẽ nào võ giả chỉ cần khí huyết mạnh mẽ thôi hả?
Công pháp thì sao?
Làm sao rèn luyện thân thể, đột phá cực hạn?
Đối với những thứ này, Phương Bình hoàn toàn không biết gì cả, không được huấn luyện chuyên nghiệp, ai mà biết khi nào mới có thể học được những kiến thức đó? Thi đại học hiển nhiên vẫn là đường tắt nhanh nhất.
Đối với những thứ này, đương nhiên vẫn phải cần lập kế hoạch.
…
Hơn 3 giờ chiều, mẹ Phương - Lý Ngọc Anh đi làm về, thuận tiện còn mua vài món ăn cho bữa tối.
Nói là đi làm nửa ngày, nhưng thực ra thời gian làm việc cũng khoảng 8 tiếng, chứ không nhàn rỗi như người khác tưởng tượng.
Phương Bình gửi lại mẹ thẻ ngân hàng, trình cho mẹ coi 10 ngàn, Lý Ngọc Anh cũng không thu tiền lại, tiền đó cứ để cho Phương Bình ngày mai cầm đi đăng ký ghi danh là được.
Đại khái là biết con trai con gái mình hết tiền rồi, Lý Ngọc Anh lại cho Phương Bình 50 đồng tiền cơm.
Chắc là bà lo con gái lại bị con trai mình lừa lấy tiền, lần này Lý Ngọc Anh cho riêng Phương Viên 20 đồng. Con bé nhận được tiền, cười vui đến mức không ngậm miệng lại được.
Phương Bình thực sự rất muốn nói với mẹ rằng không phải do cậu lừa tiền của con bé, mà con bé vốn tinh quái như quỷ ấy, nó lừa anh nó đây này!
…
Thứ hai, ngày 7 tháng 4.
Khác với ngày hôm trước còn mờ mịt, hôm nay khi tới trường, Phương Bình đã tự nhiên hơn nhiều.
Trần Phàm cùng bàn với Phương Bình còn đến sớm hơn cậu.
Lúc Phương Bình đến lớp, đề thi trước mặt Trần Phàm đã được giải một nửa rồi, không biết là do tới lớp sớm rồi ngồi làm hay là trước đó đã làm rồi.
Trần Phàm không ghi danh khoa võ, đương nhiên đặt trọng tâm ở khoa văn.
Thi không đậu khoa võ thì thi khoa văn là được rồi. Sinh viên khoa văn tốt nghiệp ra cũng tốt hơn sinh viên đại học phổ thông nhiều.
Thấy Phương Bình đến, Trần Phàm cũng buông bút, ngẩng đầu lên nói: "Phương Bình, hôm trước thầy có phát bộ đề thi thử môn toán, cậu làm xong chưa? Chúng ta dò đáp án."
"Hả?"
Phương Bình cười khan một tiếng, ai mà biết mình trước đó đã làm hay chưa, chứ mình hiện tại từ lúc tới đây còn chưa động vào cặp sách, quỷ mới biết trước đó đã làm hay chưa.
Trần Phàm thấy thế đại khái cũng đoán được, không khỏi nhíu mày: "Phương Bình, không còn bao lâu nữa là thi đại học rồi, tuy rằng bọn mình hiện tại không có tiết gì cả, tiết nào cũng là ôn tập thôi, nhưng nếu có thể giải thêm vài đề, nói không chừng thi đậu đại học thì sao?"
"Đúng đúng đúng, Tiểu Phàm Phàm nói không sai, mấy bữa nay hơi nhức đầu chóng mặt, đợi khoẻ lên chút sẽ làm mà."
"Cậu…"
Trần Phàm hơi bất đắc dĩ, cũng không phải bởi vì Phương Bình gọi mình như thế, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu ta gọi nình bằng cái tên như vậy.
Chẳng qua cậu cảm thấy Phương Bình có vẻ hơi sa đoạ.
Trong xã hội này, tuy rằng địa vị của võ giả cao hơn người bình thường một bậc, nhưng người bình thường cũng phân giai cấp.
Người có tiền, người không có tiền, người có chút quyền, người làm công, người đi làm ở xí nghiệp công ty lớn, người vào nhà xưởng…
Người người này đều có đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Trường Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất ở Dương Thành, thành tích của Phương Bình ở lớp 12A4 không thuộc top đầu, nhưng cũng không quá kém.
Nếu nỗ lực một chút, vẫn có hy vọng và cơ hội thi vào một trường đại học trọng điểm.
Nếu may mắn, sau khi các học sinh ưu tú nhất đã ghi danh thi khoa võ, thì có thể xin làm người mẫu cho một nhãn hiệu nổi tiếng.
Vận khí lại bạo phát một hồi, ở học sinh ưu tú nhất ghi danh khoa võ sau, thi cái hàng hiệu đều chưa chắc đừng đùa.
Nhưng nếu bây giờ bỏ ngang giữa chừng, đừng nói là làm người mẫu cho thương hiệu nổi tiếng, ngay cả trường đại học cũng chẳng đậu đâu.
Ngồi cùng bàn với Phương Bình hai năm Trần Phàm biết gia cảnh Phương Bình cũng giống giống nhà cậu, thậm chí nhà Phương Bình còn kém hơn một chút. Dù sao thì chăm lo cho hai đứa nhỏ, cũng tốn nhiều chi phí hơn nhà cậu.
Có lòng muốn nhắc nhở vài câu, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị cậu nuốt vào, dù sao thì Phương Bình chỉ mới lười nhác có hai bữa gần đây mà thôi.
Hai người đang nói chuyện, Dương Kiến sẽ nuôi râu quan nón trong tương lai xoay đầu lại, vui vẻ ra mặt nói: "Phương Bình, Trần Phàm, các cậu có xem tin tức không?"
Phương Bình lườm cậu ấy, một tên râu ria rậm rạp trong tương lai như cậu ta lấy đâu ra tâm lý thích tám chuyện thế nhỉ?
Trần Phàm cũng lười nói tiếp, rảnh rỗi thì giải thêm mấy cái đề, ai mà có thời gian xem tin tức.
Dương Kiến cũng không thèm để ý chuyện bọn họ không trả lời mình, chỉ cười ha hả bói: “Trên mạng có tin, ngày quyết đấu của Mã tông sư cà Thame là cuối tháng này.
Hơn nữa còn công bố địa điểm, là ở Hoa Quốc của chúng ta!
Bây giờ đang có rất nhiều phóng viên theo dõi việc này, nói không chừng, tới lúc đó còn có thể quay hình hình trực tiếp…”
Dương Kiến nói chuyện hăng say, nước miếng văng tung tóe, trận quyết đấu của tông sư cấp tám, vô cùng hiếm thấy.
Có thể trước đây cũng có, nhưng nếu không phải do bọn họ còn nhỏ quá, không có ấn tượng gì, thì cũng là người ta âm thầm giao đấu, người ngoài chỉ có thể biết được kết quả, căn bản không biết được quá trình.
Lần này không giống như vậy, có thể do mạng lưới truyền thông phát triển, tin tức được truyền đi rất nhanh, mọi người ai cũng biết tin này, nhờ vào mạng lưới truyền thông này, nói không chừng, bọn họ có thể quay lại trận đấu và được phát trực tiếp.
Nói chuyện quyết đấu của Mã ca một hồi, Dương Kiến nhanh chóng đổi đề tài, nói về bản thân cậu: " Ngày hôm nay bắt đầu báo danh khoa võ rồi đó, ba tớ nói, cho dù tiền báo danh có nhiều hơn nữa, thì Dương gia chỉ hy vọng tớ thi đậu khoa võ, trở thành võ giả.
Ai da, áp lực lớn quá, nếu mà thi không đậu, các cậu nói xem phải làm sao bây giờ đây?"
Phương Bình buồn cười nói: "Tớ nói này, cậu đang khoe khoang, hay vẫn là đang khoe khoang hả?"
Dương Kiến cười lớn, vội vàng lắc đầu nói: "Không có khoe khoang, áp lực thật sự đó. Đâu phải các cậu không biết tình hình của tớ, năm vòng thi của khoa võ, nếu có thể đậu được ba vòng tớ đã cám ơn trời rồi, mấy vòng còn lại quá xa tầm với."
"Khoa võ có năm vòng thi?"
Vốn Phương Bình cũng không quá hứng thú với chủ đề nói chuyện của Dương Kiến.
Nhưng lúc này, ánh mắt Phương Bình đang sáng lên.
Ngày hôm trước, mặc dù Phương Bình đã ra tiệm net để tra một ít thông tin, nhưng mà do thời gian có hạn, đương nhiên, chủ yếu là do tiền net có hạn.
Có vài thứ cậu vẫn chưa tra được rõ ràng, ví như chuyện thi đại học khoa võ, thực ra trên mạng cũng không nói rõ.
Không có điện thoại thông minh, nhà cũng không có máy tính, nếu bây giờ Phương Bình không đi net, thì cực kỳ khó khăn nếu cậu muốn tìm hiểu tin tức.
Có những vấn đề cũng không nên hỏi, bởi vì trong mắt mọi người, đó đều là thông tin thường thức.