Chương 101: Phương Bình tội không thể tha (2)
Giống như đang phân biệt có phải là nhận nhầm người hay không, người đàn ông bước đến trước mặt nhìn chằm chằm Phương Bình một hồi.
Đại khái đã xác định bản thân không nhận nhầm người, người đàn ông ấy thì thầm một câu, đang rút bàn tay vẫn luôn nằm trong túi quần ra ngoài.
Giọng nói của người đàn ông rất nhỏ, nhưng khí huyết Phương Bình rất cao nên tai thính mắt tinh, hình như mơ hồ nghe thấy hai từ "Chân Thần”.
Vừa mới nghe thấy từ này, Phương Bình liền sững sờ, sắc mặt liền biến đổi
Những tên điên truyền đạo này có ở khắp nơi!
Lại nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông lấy tay móc trong túi quần, Phương Bình vô ý thức nghĩ đến "Những người này không phải muốn ôm bom giết người chứ? “
Cái suy nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là chạy trốn.
Cậu không có đại lượng đến vậy, con người đều có sự ích kỉ, có nguy hiểm, tất nhiên phải chạy trước rồi nói sau.
Còn những người khác, ngay lúc đó Phương Bình thật sự không suy nghĩ đến.
Chỉ nghĩ bản thân phải tránh xa nguy hiểm, Phương Bình đâu có bằng lòng chạm mặt với đối phương, vội vàng trốn tránh tên đó.
Nhưng người đàn ông đối diện vừa nhìn thấy Phương Bình rẽ qua bên đường, cũng lập tức vội vàng dừng bước, xoay người chạy về hướng Phương Bình.
Phương Bình lại lần nữa ngớ ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi đã nhường đường rồi, ông còn tới!
Chân Phương Bình chuyển động, lại chạy về hướng khác, nhưng người đàn ông kia vẫn đi theo hướng của cậu, tay trong túi quần áo đã móc ra một nửa.
"Mẹ nó!”
Phương Bình suýt chút nữa muốn chửi người, Tôi đều nhường mấy lần rồi, hay là nhìn trúng lão tử rồi?
Cũng không giả vờ là không biết chuyện nữa, Phương Bình thoắt cái co cẳng bỏ chạy.
Vừa chạy vừa quay lại nhìn, muốn nhìn xem Đàm Chấn Bình bọn họ có ở đó không, chạy về hướng võ giả bên kia rồi nói tiếp.
Nhìn thấy Phương Bình chạy rồi, người đàn ông cũng sửng sốt một chút, sau đó cũng co cẳng đuổi theo.
Mà phía sau Phương Bình, lúc này đột nhiên vang đến một tiếng thét, đó là những người khác đã động thủ rồi.
Ngay sau đó, Phương Bình đã chạy được một đoạn liền nghe thấy giọng gầm của một người "Chân Thần giáng thế, thanh tẩy tội ác!”
"Khốn khiếp!”
Trong đám người, thật sự có võ giả, nhưng những võ giả này, cũng chỉ đề phòng tội phạm là võ giả.
Nhưng mà, lần tập kích này lại là những người dân thường.
Những người này trà trộn vào trong số những phụ huynh, các võ giả âm thầm thủ vệ trong lúc nhất thời cũng không ngờ tới những người dân thường này lại tập kích học sinh.
Ở nơi đông người, việc tập kích vừa xảy ra, đám người lập tức hoảng loạn.
Một vài võ giả, trong lúc nhất thời đó cũng bị quấn vào trong đám đông
...
Phương Bình đã chạy một đoạn, nghe thấy giọng nói, rùng mình một cái, mẹ nó, thật sự là gặp tên điên rồi!
Vốn dĩ đang định nhìn xung quanh có võ giả hay không, bây giờ nhìn phía sau còn không biết có bao nhiêu tên điên muốn phát khùng, Phương Bình nào dám tiếp tục ở lại.
Vừa chuẩn bị tiếp tục chạy về phía trước, liền nghe thấy cái thằng cha phía sau đang đuổi theo cậu hét lên: “Truyền giáo, cậu ta muốn bỏ chạy!”
Mà đúng lúc này, Phương Bình cảm nhận được một luồng lực khí huyết mạnh mẽ truyền tới.
Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua, liền nhìn thấy một người đàn bà đang đứng trước mặt.
Não bộ nhanh chóng hoạt động, Phương Bình lập tức ý thức được đối phương là đồng bọn với tên kia.
Tên phía sau lưng không phải là võ giả, người phía trước mới chính là võ giả!
Có phán đoán như vậy, Phương Bình lập tức dừng bước, quay người chạy ngược lại.
Nhưng người đàn ông đuổi theo phía sau, cũng từ trong túi quần rút ra một con dao găm, ánh mắt điên cuồng nhìn Phương Bình.
Đây là lần đầu tiên thực hiện hành động cứu vớt, rất cần cứu vớt ác đồ!
Loại ác đồ này, cứu vớt được một người, có thể sánh với cứu vớt tất cả những người cần được cứu vớt.
Phương Bình chạy như điên, nhìn thấy đối phương rút dao ra, cùng với nghe phía xa truyền tới tiếng hô hoán “Giết người rồi”, đột nhiên lúc này ý thức được cậu đã gặp phải hung đồ (1) không sợ chết rồi.
Vừa nghĩ đến việc phía sau còn có một tên võ giả, Phương Bình cắn chặt răng, bà chết tốt hơn là tôi chết.
Ý định vừa nảy ra, Phương Bình đột nhiên khẽ quát một tiếng, toàn thân khí huyết bùng nổ.
Lúc đó cách người đàn ông còn có mấy mét, Phương Bình bật người lên, chân trái đạp đất, chân phải mạnh mẽ nâng lên, hướng vào đầu người đàn ông quất tới!
Phương Bình đứng tấn đạt đến cảnh giới đứng vững, bước chân vững vàng, trọng tâm vững chãi, cho dù là hai chân lơ lửng trên không vẫn duy trì được thăng bằng.
“Ầm”
Chân phải không đá trúng đầu đối phương, nhưng lại mạnh mẽ đá vào tay trái của đối phương.
Tên cầm đao liền lảo đảo, thống khổ hét lên một tiếng sau đó nghiêng người bỏ đi.
Phương Bình cũng không thèm quan tâm đến ông ta nữa, một cước đá trúng vào đối phương, cậu cũng đã tốn một chút thời gian, phía sau đã có thể nghe thấy tiếng bước chân.
"Mẹ nó, lão tử có trêu gheo ai đâu!”
Phương Bình trong lòng đang chửi rủa, đang thi tốt, sao lại gặp phải chuyện thế này!
Cậu hiện giờ vẫn chưa học mấy cái chiến pháp, năng lực cũng có giới hạn, hiện giờ đều phải nhờ vào tố chất thân thể để đánh nhau.
Bằng không, nếu có thực lực, Phương Bình nói không chừng cũng rất muốn thử xem sao.
Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, một cước đá trúng người đàn ông rút ra con dao, Phương Bình chính là phải tiếp tục chạy.
Ngay vào lúc này, phía sau lưng truyền đến hơi thở nặng nề.
Phương Bình lập tức ý thức được, đối phương đã ở ngay phía sau, rất gần, chỉ vài bước chân nữa là sẽ bị đuổi kịp.
Nghiêng người, Phương Bình không thể tiếp tục chạy thẳng, chạy được vài bước, liền lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Liền thấy người đàn bà trước đó cản đường mình lúc nãy đã ở sau lưng chỉ cách hai ba mét.
"Không có vũ khí? “
Phương Bình nhanh chóng nhìn lướt qua, nhìn thấy đối phương tay không, lại là một người phụ nữ, lập tức nổi lòng ác độc.
Đuổi, đuổi theo ông nội bà!
Khí huyết cũng không cao hơn tôi bao nhiêu, trong tay lại không có gì, thật sự cho rằng tôi sợ bà sao!
Nếu như đối phương là một người đàn ông cường tráng, hoặc là tay cầm vũ khí, Phương Bình nhất định sẽ tiếp tục chạy.
Nhưng đối phó là một phụ nữ, trong tay không có gì, vô thức khiến người ta cảm thấy uy hiếp không lớn.
Thêm vào vừa nãy đã loại bỏ người đàn ông cầm theo dao, Phương Bình cũng tự tin thêm mấy phần.
Mắt thấy dù có chạy cũng sẽ bị đuổi theo, khí huyết của Phương Bình lần nữa bộc phát, lần này nâng chân lên đá về hướng người đàn bà kia.
"Ác đồ!”
Người đàn bà gầm thét một tiếng, vung quyền đánh lên chân trái của Phương Bình.
"Pặc "
Quyền cước giao nhau, truyền tới tiếng xương cốt va chạm.
Phương Bình cảm thấy phần chân có cảm giác đau, lập tức ý thức được một điều: "Bà ta rèn xương chi trên!”
Chẳng qua chỉ là chỗ đau bên ngoài, không hề cảm giác có dấu hiệu xương bị gãy, mắt Phương Bình sáng lên, mẹ nó, hóa ra cũng có chút trình độ!
Cảm giác này, vẫn không đau bằng trước kia Hoàng Bân trong lúc choáng váng dùng một quyền đập gãy khúc gỗ.
Ngay cả Hoàng Bân cũng bị mình đánh bại rồi, không lẽ lại sợ bà!
Phương Bình lấy hết can đảm, nhanh chóng thu chân, tiến vào tư thế đứng tấn,vung quyền hướng đầu của người đàn bà mà đánh!
Người đàn bà vừa muốn vung quyền đánh lại, Phương Bình đột nhiên rút tay về, một chân đứng thẳng, chân mới rút về hồi nãy hướng đến đôi chân của người đàn bà mà đánh.
Rèn luyện xương chi trên, chứng minh vẫn chưa rèn xương chi dưới, vậy đánh gãy chân bà ta trước rồi nói.
"Ầm”
Hai chân va chạm vào nhau, chân Phương Bình lần nữa truyền tới cảm giác cơn đau thấu xương, mà người đàn bà đó có chút loạng choạng, đứng không vững, gương mặt lộ ra sắc mặt đau đớn.
"Rác rưởi!”
Phương Bình lớn tiếng chửi, lại tiếp tục lấy chân đá người đàn bà.
Ánh mắt người đàn bà lóe lên giận dữ, vung nắm đấm đánh vào chân phải của Phương Bình.
Vừa nhìn thấy nấm đấm của bà ta, Phương Bình lập tức rút chân về, tiếp tục chạy.
Cậu thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với đối phương nữa, phía xa trong đám người đã vang lại tiếng súng.
Phương Bình lập tức hét lớn: "Cứu mạng!"
"Ác đồ, phải chết!”
Người đàn bà lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng: "Chặn hắn lại”
Lời này hiển nhiên không phải là dành cho Phương Bình, mà là người đàn ông bị Phương Bình đá ngã lúc nãy.
---
(1) Hung đồ: người hung ác.