Chương 117: Trưởng Thành Rồi
Ngày 7 thi đại học, buổi sáng thi ngữ văn, buổi chiều thi toán học.
Ngày 8...
Sáng ngày 8 thi sử, buổi chiều thi lý hoá sinh...
Đúng, không thi tiếng Anh!
Bình thường, Phương Bình vẫn học chương trình tiếng Anh, nhưng tiếng Anh, âm nhạc, mỹ thuật đều thuộc chương trình học khác.
Có kiến thức cơ bản là được, không cần phải làm kiểm tra.
Ngữ văn, toán học, lịch sử mỗi môn là 150 điểm, môn tổng hợp lý hoá sinh là 300 điểm.
Từ cách phân chia điểm số có thể thấy chính phủ vẫn coi trọng các môn tự nhiên.
Phân ra hai khoa văn võ chỉ là hình thức.
Khoa văn mà mọi người thường hay nhắc đến tương đương với khoa văn và các môn khoa học tự nhiên của kiếp trước, hoặc có thể nói, khoa văn không phân chia các khoa nhỏ hơn.
Thực ra điều này cũng rất bình thường, đã phân ra hai khoa văn - võ, thì cũng không cần phải phân chia rạch ròi các khoa trong khoa văn rồi.
...
Kiểm tra văn hoá, Phương Bình vẫn có thể làm bài tương đối nhẹ nhàng.
Lực lượng tinh thần bây giờ của cậu đã gần 200 hz, hầu như cao hơn gấp đôi so với người bình thường.
Lực lượng tinh thần cao hơn gấp đôi, nhưng cũng không có nghĩa sẽ tăng trí nhớ và năng lực phân tích lý giải lên gấp đôi. Sức mạnh tinh thần không phải tính như vậy.
Nếu thật sự tính như thế, khí huyết của Phương Bình còn không bằng hai người bình thường cộng lại.
Nhưng bởi vì trí nhớ, năng lực lý giải của Phương Bình mạnh hơn người bình thường nhiều, lúc kiểm tra Phương Bình cảm thấy đề không quá khó. Nếu đã từng làm qua đề tương tự, dù có thay đổi số như thế nào đi nữa, cậu cũng có thể nhớ được cách làm bài.
...
Đến chiều ngày 8, kỳ thi đại học chính thức kết thúc.
Mới vừa về đến nhà, Phương Bình liền nhận được điện thoại của Ngô Chí Hào.
"Ở đâu đó?"
"Vừa về tới nhà..."
"Trời ơi!"
Ngô Chí Hào nghe vậy kinh ngạc, giọng nói như không tin vào lỗ tai mình: "Vừa thi đại học xong mà cậu lại về nhà hả!"
Dường như nghe tin Phương Bình về nhà là tội ác không thể tha.
Không chờ Phương Bình nói chuyện, Ngô Chí Hào lập tức nói: "Bọn tớ đều đang tụ tập ở Nhất Trung đây này, đêm nay chuẩn bị ăn chơi buông thả một chút, sống phóng túng một đêm, tớ mời!"
Những người này, đã bị bó buộc nhiều năm rồi.
Học sinh thi khoa võ lại càng thảm hơn, vì thi khoa võ phải trả giá quá lớn.
Không phải ai cũng như Phương Bình, trong thời gian ngắn có thể khiến khí huyết tăng trưởng mạnh mẽ.
Đám người Ngô Chí Hào bình thường nếu muốn tăng khí huyết lên thì phải duy trì lượng dinh dưỡng hấp thu vào cơ thể, hầu như không ăn đồ ăn vặt, không uống nước ngọt, không ăn những quán ăn bên đường, không hút thuốc uống rượu…
Nói chung, sống mấy năm như vậy, ngày nào cũng như ngày nào, năm dài tháng rộng, có chút thảm.
Hiện tại, kỳ thi khoa võ xem như chính thức kết thúc, tiếp theo chỉ cần chờ kết quả, nên mọi người muốn ăn chơi một bữa.
Phương Bình chưa từng trải qua cuộc sống gò bó gian khổ như vậy, nhưng Ngô Chí Hào đã mời, Phương Bình cũng không từ chối, chỉ cười nói: "Được, vậy chờ chút, tớ sẽ qua."
"Nhanh lên đi, mọi người đang chờ cậu đấy, tối nay không ngủ nhé!"
Ngô Chí Hào điên cuồng buông thả hét lớn một tiếng, Phương Bình cũng đã nghe được bên cạnh cậu ta có người đang lớn tiếng hét hò.
...
15 phút sau.
Phương Bình đến trước cổng trường Nhất Trung, nhìn thấy đám người Ngô Chí Hào.
Không chỉ có học sinh khoa võ, cũng có cả những học sinh khoa văn, đại khái hơn 10 người.
Ngoại trừ học sinh lớp 12A4, cũng có học sinh những lớp khác tụm năm tụm ba đang đứng trước cổng trường tám chuyện.
Vừa nhìn thấy Phương Bình, Trương Hạo lớn tiếng cười nói: "Phương Bình, thi xong không đi chơi bời phóng túng một bữa, lại về nhà làm con trai ngoan của mẹ, không thấy ngại hả?"
Phương Bình buồn cười nói: "Phóng túng? Dương Thành có cái gì tốt để phóng túng?
Lẽ nào cậu định chuẩn bị dắt Trương Nam tìm một nơi để phát tiết một lát sao?"
"Cút!"
Trương Hạo tức khắc mặt đỏ tới mang tai, cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Trương Nam bên cạnh.
Những người này bình thường lẫm lẫm liệt liệt, cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi, nào có thành thục như vậy.
Lúc này không thể so với sau này lên Võ Đại, kinh nghiệm ăn chơi đương nhiên không giống, dù sao học sinh cấp ba vẫn còn ngây ngô non nớt.
Phương Bình vừa nói ra lời này, mặt Trương Hạo đã đỏ tới mang tai, những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngô Chí Hào cũng ngại. Lưu Nhược Kỳ lại càng nhìn Phương Bình với cặp mắt như nhìn kẻ lưu manh, bình thường không nhìn ra, ai ngờ Phương Bình lại hạ lưu như thế!
Đúng, hạ lưu!
Cái mọi người gọi là phóng túng, cũng chính là ăn cơm, phá giới uống chút rượu, hát hò thế thôi.
Phương Bình lại muốn đi tìm gái, đây không phải hạ lưu là cái gì?
Thấy mọi người đều nhìn mình, Phương Bình thở dài, thật là một đám thanh niên quá non nớt ngây thơ rồi.
Qua vài năm nữa, chắc đám học sinh trung học vượt xa bọn họ bây giờ mất.
Mọi người vốn muốn định nói vài câu chọc ngoáy Phương Bình, bây giờ đều cứng họng, lại có thêm các bạn nữ ở đây, các bạn nam cũng không tiện bàn luận chủ đề hạ lưu này với Phương Bình.
Ngô Chí Hào vung tay lên, lớn tiếng nói: "Đi, chúng ta trước tiên đi ăn đồ nướng, đêm nay không uống nước ngọt, uống rượu!
Ăn uống xong, bọn mình cùng đi hát!
Lớn như vậy rồi mà bây giờ mới được uống rượu, hôm nay các cậu uống cho đã đi, tớ mời!"
Những người khác lúc này cũng không nói gì, chỉ một mực hùa theo, mọi người cười nói cùng nhau đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ đến bên quán nướng bên đường.
...
Một đám trẻ con miệng còn hôi sữa chưa từng uống rượu, ngồi vào bàn đã gọi ngay 5 két bia và 2 bình rượu đế.
Đồ nướng còn chưa mang lên, mấy cậu con trai đã bắt đầu làm anh hùng, uống trước rồi tính!
Phương Bình trơ mắt nhìn Trương Hạo uống một hớp gần 2 xị rượu đế, trong lòng hơi buồn phiền vì đoạn đường tiếp theo.
Cái bọn lỗ mãng này, ăn còn chưa ăn, trước đây cũng chưa từng uống rượu, uống một hớp vào nhìn láo hết phần thiên hạ.
Phương Bình dám cá, cuối cùng có thể trụ lại được không quá 3 người.
Phương Bình đã bắt đầu suy nghĩ, mình nên đưa bọn họ về, hay là thuê một phòng KTV, quăng mấy đứa này vào đó, cho tụi nó ngủ tới sáng?
Trương Hạo lại mặc kệ chuyện này, dù sao cũng chưa say rượu, bây giờ đang hưng phấn, vừa uống, cậu ta vừa lớn tiếng hét: "Học chung trung học 3 năm, hình như chúng ta chưa bao giờ tụ tập!
Các cậu bận việc các cậu, tớ bận việc của tơ.
Bây giờ thi xong rồi, sau đó mỗi người đi một ngả, có người lên Võ Đại, có người học đại học khoa văn nổi tiếng, cũng có người sẽ học trường đại học bình thường.
Mấy năm sau, một khi tốt nghiệp, chúng ta lại khác nhau một trời một vực.
Lúc đó ai mà biết được liệu chúng ta có thể có cơ hội tụ tập như thế này hay không. Nhân ngày hôm nay, chúng ta hãy ăn uống no say, không say không về!"
Lời này vừa nói, lập tức chạm vào những tâm tư trong lòng mọi người.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mọi người lại không ngốc.
Trong số mọi người, Phương Bình và Ngô Chí Hào gần như 100% có thể đậu Võ Đại, sau đó trở thành võ giả, cao cao tại thượng.
Mấy người như Lưu Nhược Kỳ, Trần Phàm cho dù không học được Võ Đại, nhưng đậu vào một trường khoa văn nổi tiếng cũng không phải chuyện khó, cho dù là người bình thường, tương lai cũng có thể phát triển.
Thành tích hơi kém như Trương Hạo, Trương Nam cũng chắc chắn có thể đậu vào đại học trọng điểm.
Nếu kém hơn một chút, vậy cũng chỉ có thể vào các trường đại học bình thường, thậm chí là một số trường hơi tệ.
Mấy năm sau, mọi người còn có thể giống nhau sao?
Tuyệt đối sẽ khác!
Trương Hạo vừa dứt, người đầu tiên mở miệng ra tiếp chuyện không phải là người khác, mà là Lưu Nhược Kỳ.
Lưu Nhược Kỳ cầm ly bia đã được rót đầy, tâm tình hơi thất thố nói: "Tớ uống với các cậu!
6 năm nay, từ lúc học lớp 7 đến giờ, người nhà vẫn luôn hy vọng tớ có thể đậu khoa võ, vì thi khoa võ mà bán nhà, vay tiền.
Kết quả, tớ lại khiến bọn họ thật vọng rồi. Không sao cả, dù thi không đậu Võ Đại, tớ cũng tin rằng, người bình thường cũng có thể xông pha, kiến tạo khung trời riêng!"
Cô gái bình thường trầm mặc ít nói, nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này lại đang giải bày tâm tư.
Không phải cô không nói chuyện, không phải cố ý lạnh lùng, mà là áp lực quá lớn.
Áp lực lớn đến mức cô không dám kết bạn!