Chương 118: Trưởng Thành Rồi (2)
Lưu Nhược Kỳ phải nỗ lực học hành, nỗ lực luyện tập, dưới những ánh mắt tha thiết mong chờ của người nhà, cô không dám lãng phí từng phút từng giây!
Nhưng mà khí huyết chỉ có 115 cal, hy vọng thi đậu Võ Đại lại càng xa vời.
Vừa nghĩ đến chuyện mình phấn đấu nhiều năm như vậy, là người gánh vác hết những hy vọng của người nhà, cuối cùng lại thi rớt khoa võ, đôi mắt Lưu Nhược Kỳ bỗng đỏ hoe.
"Nhược Kỳ..."
Trương Nam khẽ cười nói: "Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể!"
Nói xong, Trương Nam nâng ly uống chung.
Cả hai bạn nữ đều đã uống, các bạn nam khác cũng không cam lòng yếu thế, lập tức đua nhau nâng ly uống một hơi cạn sạch, mặc kệ nó là bia hay rượu.
Đến cả Phương Bình lúc này cũng không giả vờ ngây ngốc nữa, các bạn nữ cũng đã uống rồi, nếu mình còn không uống thì mất mặt lắm.
Chờ đến khi đồ nướng được đưa lên, mọi người lại càng hưng phấn, người này cụng ly với người nọ, tôi cụng ly với cậu, gần như không ngừng nghỉ.
Ngồi bên cạnh Phương Bình chính là Trần Phàm, là người trầm lặng trong "cặp đôi bình thường" trong mắt mọi người, đêm nay cũng buông bỏ hết những gánh nặng tâm tư, thoải mái uống!
Uống khoảng ba vòng, trong đám trẻ con miệng còn hôi sữa này đã có người say ngất ngây rồi.
Mắt kính Trần Phàm cũng bị lệch qua một bên, vẫn cầm ly giơ lên với Phương Bình, cười khúc khích nói: "Phương Bình, thật là ngưỡng mộ cậu!"
"Nói thi võ khoa, liền thi võ khoa... Cuối cùng cũng thi đậu rồi!"
"Cậu nói xem, nếu cậu trở thành võ giả, tớ liệu có hối hận cả đời này không?"
"Đã có lúc tớ nghĩ, sao tớ lại không thi nhỉ, tớ cũng không thua kém gì cậu, ngay cả cậu cũng có thể thi đậu, lẽ nào tớ thi không đậu sao?"
"Phương Bình, cậu nói xem có đúng hay không?"
"..."
Phương Bình đỡ cậu ta ngồi lại, cười gật đầu nói: "Đúng vậy đó, cậu thông minh hơn tớ, nếu cậu thi, khẳng định thi đậu."
"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?"
"Ừm, không sao đâu, sau này lên đại học rồi, cũng không phải không thể thành võ giả.
Nếu thật sự không được, thì cậu cứ lấy vợ, sinh con đẻ cái, cho con cái thi Võ Đại!
Những người như chúng ta thật ra đều bị tiền làm khổ. Nếu có tiền, chẳng lẽ lại sợ không thi đậu Võ Đại sao, mình kiếm được nhiều tiền, sau để con mình trở thành võ giả cũng được vậy!"
"Cậu… cậu nói rất có lý!" Trần Phàm ợ một hơi, cười khúc khích nói: "Chính là vì nhà tớ không có tiền, không có tiền mua thuốc, mua đồ bổ…
Nếu không, tớ cũng có thể thi!
Tớ đã như vậy, sau này con trai tớ nhất định sẽ không như vậy!"
"Ha ha ha, Trần Phàm, chưa gì mà bây giờ cậu đã muốn có con rồi hả? Nghĩ đâu xa vậy?"
Bên cạnh có người cười ha ha, rung đùi đắc ý nói: "Thật ra tớ cảm thấy, thi không đậu Võ Đại cũng rất tốt, ít nhất cũng không nguy hiểm như thế!
Tớ nghe nói, Võ Đại luôn có những bài huấn luyện chết người, hằng năm đều có học sinh Võ Đại chết trong lúc huấn luyện
Là chết thật rồi đó!
Bên phía nhà ngoại tớ có một học sinh Võ Đại năm ba, nghe nói thành tích rất tốt, năm nào cũng có tiền thưởng, tiền thưởng nhiều đến mức xài không hết…
Vẫn chưa tốt nghiệp Võ Đại, ở quê nhà đã có tiền xây biệt thự, ba mẹ đi xe hiệu bóng loáng, các lãnh đạo trong thành phố hằng năm đều đến nhà bọn họ chúc tết...
Sau đó thì sao?
Chết rồi!
Nghe nói bài huấn luyện cuối kỳ quá nguy hiểm cho nên cứ thế chết rồi, trường học và chính phủ bồi thường lại mấy triệu, nhưng người cũng đã chết rồi, lấy tiền làm gì nữa!"
Người vừa nói cũng là một thành viên của lớp 12A4, là một trong 8 học sinh lúc trước ghi danh khoa võ,
Nhưng bởi vì không quá bắt mắt, nên đã bị mọi người lãng quên rồi.
Lúc này lại nói ra lời này, Phương Bình nghe được, không phải là lời hù doạ người khác, cũng không phải là đố kỵ với Phương Bình và Ngô Chí Hào có thể đậu Võ Đại.
Mà là sợ sệt!
Cậu ta thật sự có chút khiếp đảm và sợ sệt, lúc nói lời này, đôi môi cũng có chút run rẩy.
Người đang sống sờ sờ ra đó, bỗng như cứ thế chết rồi, kỳ thực cậu ta còn quen biết người kia, lúc nhỏ thường qua nhà đối phương chơi.
Đến khi biết tin bạn mình chết ở Võ Đại, cậu ta bắt đầu có cảm giác sợ hãi Võ Đại.
Thực ra thành tích ban đầu của cậu ta cũng không tệ, khí huyết cũng không tính là thấp, nhưng trong lòng sợ hãi, nên cũng không mong ngóng đậu Võ Đại, cứ như thế mà sống mấy năm nay.
Lúc trước kiểm tra khí huyết không đạt tiêu chuẩn, người khác ai nấy cũng khó chịu, riêng cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cũng do uống nhiều rồi, mới nói ra lời nói từ đáy lòng.
Làm người bình thường không tốt sao?
Không có cái gì không tốt cả!
Người bình thường cũng không phải, mở một công ty nhỏ, hoặc đi làm cho xí nghiệp, dù cho gia nhập cơ quan phủ, cũng không thành vấn đề.
Nhưng có cái gọi là làm quan bất quá thị (1), lại có mấy người bình thường có thể nhận chức vụ cấp thành phố trở lên chứ?
Nếu thật sự muốn như vậy, cùng lắm là tham gia lớp huấn luyện võ đạo, nỗ lực không ngừng, chẳng phải cũng vậy hay sao?
Kinh doanh bất quá thị thực ra cũng cùng là một ý đó, nếu có thể phát triển công việc kinh doanh đến mức đó, ai mà chẳng toan tính?
Người khôn khéo chẳng lẽ còn không tìm được kẽ hở hay sao?
Nếu không thì tự biến mình thành võ giả, bỏ tiền ra là được rồi!
Không thì tìm một võ giả đáng tin làm chỗ dựa, bỏ tiền ra là được rồi.
Sống an an ổn ổn, có thua kém gì mấy so với việc lên học Võ Đại?
Những chuyện này cũng không phải chưa từng xuất hiện, cho nên đối với chuyện thi không đậu Võ Đại, cậu bạn này đúng là vẫn không quá chán nản.
Nghe cậu ta nói như thế, tâm tình mấy người khác cũng tốt hơn khá nhiều.
Trần Phàm còn cười khổ vỗ vai Phương Bình: "Phương Bình à, cậu đó, đừng có ngu ngốc quá mức, cùng lắm thì bỏ học chứ đừng có làm mấy chuyện tìm chỗ chết!"
"Đương nhiên, tớ mà làm mấy chuyện đó sao?"
Phương Bình nở nụ cười, nâng ly cùng mọi người chè chén.
...
Ăn đồ nướng xong, uống rượu xong, đám người nửa tỉnh nửa say đòi nhất định phải đi hát hò.
Trong số mọi người, Phương Bình xem như tỉnh táo hơn cả.
Không cản được đám người kia, Phương Bình gọi 3 chiếc xe taxi, đưa cả đám đến KTV.
Đêm nay, các quán KTV vô cùng đông, đa số là học sinh cấp ba.
Vừa bước vào phòng khách, mấy đứa có tửu lượng không tốt kia bắt đầu trổ tài quậy phá, cầm mic điên cuồng hét lên.
Hát hát nhảy nhảy, có người khóc, có kẻ cười.
Lúc tỉnh táo, mọi người vẫn là con ngoan trong mắt ba mẹ, vẫn là mầm mống tương lai hy vọng của nhà trường.
Nhưng trong lúc say rượu, đám thanh thiếu niên này mượn cơ hội xả hết những áp lực và buồn khổ trong lòng.
Thực ra tâm tình của Phương Bình cũng rất phức tạp, cậu không biết an ủi bọn họ thì tốt hay nên nói qua những chuyện khác.
Cuối cùng, Phương Bình cũng không nói gì, chỉ làm hậu cần chăm sóc mọi người.
Người sống trên đời đều có những áp lực và buồn khổ như vậy, không ai có thể sống ung dung tự tại.
Phương Bình sống có thoải mái không?
Kỳ thực cậu cũng không thoải mái.
Cũng như vậy, Ngô Chí Hào có thể đậu đại học có thoải mái không?
Nếu như thật sự thoải mái, thì cậu ta cũng sẽ không say bí tỉ như vậy.
Ngày hôm nay tụ tập nơi đây, mọi người mở lòng với nhau là bởi vì họ biết, đây có thể là cơ hội duy nhất để bọn họ ngang vai ngang lứa trò chuyện với nhau, bình đẳng đối đãi nhau.
Sau này, còn có thể như vậy sao?
Bọn họ không biết, Phương Bình cũng không biết.
...
Làm ầm ĩ đến khuya, mọi người kết thúc một buổi điên loạn phóng túng.
Ngoài cửa KTV, có không ít phụ huynh đang đứng dưới ánh đèn đường đợi con mình.
Có người dìu con gái mình, có người cõng con gái miệng đầy mùi rượu, nói mê sảng đi về nhà, bọn họ cũng có cái khó của bọn họ.
Phương Danh Vinh đứng bên đường, trên mặt mang theo sự thân thiết, nhìn thấy con trai mình vẫn tỉnh táo, ông chỉ cười chứ không nói gì.
Hai ba con bọn họ một trước một sau, yên tĩnh đi về nhà.
Đi một hồi, Phương Bình bỗng nhiên cười nói: "Ba, người ta đều nói thiếu niên không biết cái gì gọi là ưu sầu, nhưng mà bây giờ con phát hiện, thiếu niên cũng biết ưu sầu, có phải là tụi con đã trưởng thành rồi không?"
Phương Danh Vinh nhếch miệng cười nói: "Đúng đấy, đều đã lớn rồi, trưởng thành rồi.
Lên đại học, đi trời nam đất bắc, cũng không còn ba mẹ tiếp tục ở bên nữa.
Tốt lắm, ba rất yên tâm về con."
Một câu "yên tâm về con" khiến tâm tình vừa mới gợn sóng của Phương Bình lập tức bình tâm.
Tốt nghiệp trung học phổ thông, sắp rời khỏi ba mẹ, bao gồm cả mình, có thể nói những học sinh lớp 12 này đã "trưởng thành rồi".
---
(1) Làm quan bất quá thị: ý nói đường công danh bị hạn chế trong khu vực thành phố, không thể phát triển vượt ngoài phạm vi thành phố đó.