Chương 122: Khác biệt giữa các trường
“Cảm ơn anh Vương đã nhắc nhở, em biết rồi, sẽ không miễn cưỡng đâu ạ.”
Phương Bình nói tiếng cảm ơn, Vương Kim Dương nhắc nhở cậu là muốn để cậu hiểu rõ, không phải càng cố càng mạnh.
Hơn nữa Vương Kim Dương còn nhắc nhở một câu, khí huyết của chuẩn võ giả quá cao, nếu như không có cách khống chế, đến lúc đột phá sẽ càng nguy hiểm
Nếu cảm nhận được khí huyết quá mạnh, không bị cơ thể khống chế, tuyệt đối không thể tiếp tục nuôi dưỡng khí huyết hay rèn luyện thêm nữa.
Hai người nói chuyện vài câu về vấn đề tu luyện, Phương Bình vừa định hỏi một chút về chuyện chọn trường đại học để ghi danh, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Ghi danh trước hết không vội, uống chén trà đã, sau đó cùng đi đến nhà thi đấu thành phố."
"Hả?"
Phương Bình hơi mơ màng, lúc này đi đến nhà thi đấu thành phố làm gì?
"Kiểm tra tình hình tu luyện chiến pháp của em."
Vương Kim Dương giải thích một câu, bổ sung: "Có chút liên quan đến việc chọn trường."
"Chiến pháp có quan hệ tới chuyện chọn trường Võ Đại sao?"
Trong đầu Phương Bình hình như cũng có chút khái niệm, nhưng không rõ ràng, cũng không rõ lắm ý tứ trong đó.
Vương Kim Dương cũng không giải thích nữa, Võ Đại nổi tiếng có cái tốt của họ, các trường Võ Đại bình thường cũng có cái tốt của Võ Đại bình thường.
Ít nhất thì những nhiệm vụ khó sẽ không xuất hiện ở Võ Đại bình thường.
Ở hai trường lớn, tài nguyên nhiều, giáo viên mạnh, có nhiều cơ hội…
Nhưng mà bất cứ thu hoạch gì cũng đều cần phải trả giá mới được.
Phương Bình có thể là thiên tài tu luyện, không hẳn là thiên tài chiến đấu.
Loại người này không phải không có. Lỡ tuỳ tiện khuyên nhủ Phương Bình vào hai trường lớn, một khi Phương Bình không có thiên phú chiến đấu, tu luyện càng nhanh, chết càng nhanh.
Cấp bậc cao, nhưng không có chiến lực cùng cấp, loại người như vậy cứ an ổn làm viên chức nhà nước là được, nếu muốn đi địa quật, người đầu tiên chết chính là bọn họ.
Vương Kim Dương bình tĩnh uống trà, Phương Bình cho dù có đầy một bụng nghi hoặc muốn hỏi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cùng anh Vương uống trà.
Ni Ni bên cạnh tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé biết không ít chuyện.
Biết đại khái sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, gương mặt vốn tĩnh mịch lúc này cũng đã khôi phục sự linh hoạt nên có, mắt to tròn chớp chớp, có chút thương tiếc nhìn Phương Bình.
Phương Bình đang cầm ly trà uống, cũng không chú ý tới điều này.
Vương Kim Dương nhìn thấy vậy, xoa xoa đầu cô bé, ngón tay đặt bên mép làm động tác "suỵt".
Cô bé nhoẻn miệng cười "xuỳ", đến khi thấy Phương Bình ngẩng đầu lên nhìn mình, cô bé lập tức cúi đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
…
Tại nhà thi đấu thành phố.
Phòng tập thể hình.
"Ầm!"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, Phương Bình lần thứ hai tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Vương Kim Dương vừa mới ném Phương Bình đi, lạnh lùng quát: "Chưa ăn cơm à? Con gái, phụ nữ người ta còn mạnh hơn cậu đấy!"
"Chiến pháp luyện thành mà cậu nói là đây đó hả, chân tay mềm nhũn, gãi ngứa cho anh à?"
"Bất kể cậu luyện cước pháp hay quyền pháp thì đều phải vận dụng vào việc đánh nhau, chém giết! Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn là cơ sở yêu cầu tối thiểu!"
"Thối pháp của cậu, yếu đuối vô lực, động tác không đủ quả quyết, chân còn chưa ra đòn, người đã bị đánh chết rồi!"
"..."
Phương Bình xoa cái mông, khập khiễng đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh Vương, ra tay không cần tàn nhẫn như thế chứ?"
Vương Kim Dương bình thường rất dễ nói chuyện, giờ khắc này ánh mặt vô cùng lạnh lẽo, quát lớn nói: "Mặc kệ là giao thủ hay thực chiến, chiến pháp được sinh ra để chiến đấu!
Không có ý chí chiến đấu, cũng không có sự nhẫn tâm, còn luyện chiến pháp làm gì!"
Phương Bình nghe nói như vậy, thấy cũng không sai, hít sâu một hơi, chầm chậm chạy lại, đợi đến khi chạy đến trước mặt Vương Kim Dương, chân trái bật lên, chân phải nhanh chóng xoay người tung một cước.
"Ầm!"
Vương Kim Dương dùng một tay chặn lại một cước của cậu, một tay khác vung ra trước, tìm và bóp lấy cổ Phương Bình.
"Cậu luyện thối pháp chẳng lẽ phế luôn hai cái tay chắc?
Không đón đỡ đòn sao?
Để cả người phơi ra trước mắt kẻ địch, một khi bị người khác ngăn chặn đòn đánh, hoặc né khỏi công kích của cậu, người ta tiện tay cũng có thể đánh chết cậu!
Nửa thân trên toàn chỗ yếu hiểm, lại hoàn toàn không chút đề phòng!
Hai cái tay thành gánh nặng sao, thành đồ thừa rồi? Luyện thối pháp không phải muốn em luyện thành người biến dị, khiến hai tay thành đồ trang trí!"
Lúc Vương Kim Dương nói chuyện, bàn tay vẫn không thu lực lại, trực tiếp bóp mạnh cổ khiến gương mặt Phương Bình đỏ lên.
Đến khi Phương Bình giãy dụa kịch liệt, Vương Kim Dương lúc này mới vung tay, ném Phương Bình ra xa vài mét.
...
Phương Bình lảo đảo không té ngã, xoa xoa cái cổ, thở dốc nói: "Học sinh Võ Đại có nhiều cơ hội thực chiến sao?"
"Tình nguyện sống bình thường, một đời đều có thể chỉ đứng sau người khác!"
Vương Kim Dương lạnh nhạt nói: "Nếu cậu không cam lòng sống một cuộc sống bình thường thì cơ hội có rất nhiều, nhiều đến mức khiến người khiếp sợ!
Ở trường Võ Đại nào cũng như nhau thôi.
Võ giả bình thường vô danh tiểu tốt đương nhiên cũng đảm bảo an toàn đấy, tốt nghiệp ra trường ít nhất thực lực cũng là cấp một cấp hai.
Đi làm công ty hoặc làm công nhân viên chức ngồi văn phòng cho chính phủ cũng có thể phú quý một đời, đây cũng là điều rất nhiều người truy cầu.”
“Nếu không chịu cam lòng sống bình thường như vậy, muốn nổi bật, vượt trên nhiều người, muốn đi xa hơn trên con đường võ đạo, muốn mạnh mẽ hơn…
Thì phải chuẩn bị sẵn sàng!
Hằng năm, các trường võ đại tại thành phố lớn đều có người chết. Người chết đều là sinh viên võ giả tinh anh, chứ không phải học sinh võ giả bình thường.
Võ giả phải tranh, nhất định tranh, những người này, đều chết trên con đường tranh đua đó!”
Phương Bình cười khổ nói: "Cho dù muốn tranh, hiện tại em còn chưa vào Võ Đại, chiến pháp cũng mới vừa tu luyện không lâu, chưa từng có kinh nghiệm thực chiến.
Anh Vương, anh ra tay có phải là quá ác rồi không?
Kinh nghiệm cũng không phải tự nhiên đến…”
Vương Kim Dương vội ho một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Anh đây cũng là vì muốn tốt cho cậu, tránh để cậu kiêu ngạo.
Thực ra Phương Bình nói không sai, kinh nghiệm cũng không phải tự nhiên đến.
Thời gian tu luyện chiến pháp của cậu quá ngắn, bình thường không có cơ hội sử dụng.
Lúc này dùng tự nhiên sẽ có không ít sơ hở, nhưng chỉ cần chân chính làm vài nhiệm vụ, sẽ nhanh chóng thành thạo hơn.
Trên thực tế, Phương Bình tu luyện thối pháp cơ bản cũng tạm được, bởi vì khí huyết cao nên chiến lực cũng không quá thấp.
Nhưng vẫn là câu nói kia, tránh để Phương Bình kiêu ngạo.
Lời này, Vương Kim Dương đương nhiên sẽ không nói ra khỏi miệng, nghe Phương Bình nói thế, cậu nói: “Giao chiến với kẻ địch, kẻ địch cũng sẽ không cho cậu cơ hội thông thạo chiêu thức!
Lẽ nào cậu còn hy vọng những kẻ ác kia cho cậu cơ hội ra oai hay sao?
Bình thường luyện tập chịu khổ nhiều một chút, lúc thi hành nhiệm vụ mạnh hơn lao đầu nạp mạng nhiều!"
Lời này Phương Bình nghe xong không có gì để nói, cẩn thận ngẫm lại, cũng thấy rất có đạo lý.
Thấy Phương Bình chịu nghe lời, Vương Kim Dương lúc này mới lại cười nói: “Đương nhiên, cậu cũng không tính là quá kém đâu. Dù sao cũng mới tu luyện không bao lâu, hơn nữa còn nhắm mắt làm liều.
Lần kiểm tra chiến pháp này tới đây thôi, nhưng mà quá trình tu luyện của cậu vẫn có vấn đề…”
Vương Kim Dương chỉ điểm cậu vài câu, đặc biệt là vấn đề về hai tay.
Thối pháp xưa nay đều không tồn tại đơn độc, tu luyện thối pháp với mục đích giúp hai chân có lực sát thương lớn hơn, nhưng không có nghĩa là hai tay trở nên vô dụng.
Phương Bình hiển nhiên nghe theo, bởi đúng là khi tu luyện thối pháp, cậu đã hoàn toàn bỏ qua hai cánh tay.
Lão Vương chỉ điểm một chút, Phương Bình cũng ý thức được sai lầm, vội vàng nói tiêang cảm ơn.
Ni Ni ngồi xem một bên, lần thứ hai đồng cảm nhìn Phương Bình một cái.
Cô bé biết chắc anh ta sẽ bị đánh rất thảm, không ngờ lại còn rất ngu nữa!
Bị sư huynh đánh một trận, lại còn nói cảm ơn, ngốc chết đi được!
...
Phương Bình cũng không biết mình bị người ta khinh bỉ.
Kết thúc buổi kiểm tra chiến pháp, mấy người bọn họ cùng đi đến khu vực bên cạnh ngồi nghỉ ngơi.
"Bản năng chiến đấu của cậu vẫn có."
Vừa ngồi xuống, Vương Kim Dương khẳng định với Phương Bình một câu, sau đó nói tiếp: “Bất kể cậu ghi danh trường Võ Đại nào, với thiên phú của cậu, nhất định sẽ nhanh chóng nổi bật xuất chúng..."