Chương 123: Khác biệt giữa các trường (2)
"Cấp bậc càng tăng, đồng nghĩa với việc cậu được tiếp xúc với nhiều thứ, đến một lúc nào đó, nguy hiểm mà cậu phải đối mặt sẽ càng nhiều.
Lúc này, thực chiến sẽ là môn học không thể thiếu.
Bây giờ cậu đang bối rối không biết nên ghi danh Nam Giang Võ Đại hay là Ma Đô hoặc Kinh Đô - hai trường Võ Đại lớn chứ gì? Anh nói không sai chứ?”
Phương Bình gật gật đầu.
"Điều khiến cậu bối rối, chính là vì chính sách khen thưởng năm nay của Nam Giang.
Nếu không có những phần thưởng này, loại người như cậu căn bản sẽ không do dự hoặc nên nói tất cả mọi người cũng sẽ không do dự, trực tiếp chọn hai trường lớn.
Trường lớn nổi tiếng sở dĩ nổi tiếng đương nhiên là tốt hơn các trường Võ Đại phổ thông rồi.”
Phương Bình lập tức hỏi: “Anh Vương, chênh lệch giữa hai bên rốt cuộc là ở đâu? Rốt cuộc khác biệt đến mức nào?”
"Thứ nhất, tài nguyên."
Vương Kim Dương nói ngay vào điểm chính: "Hai trường Võ Đại lớn chủ yếu được chính phủ đầu tư, hằng năm tài nguyên và tiền tài đổ vào để là con số trên trời.
Không chỉ như vậy, hai trường lớn cũng đào tạo ra không ít cường giả nắm giữ các chức vụ quan trọng.
Có người kinh doanh, theo chính trị, vào quân đội...
Có kinh thương, theo chính, tòng quân…
Những người này, sau kho công thành danh toại cũng quay về ủng hộ trường học, hằng năm đều có thêm một lượng tài phú lớn chu cấp thêm cho nhà trường.
Cho nên, so với Nam Giang Võ Đại, tài nguyên ở hai trường lớn sẽ nhiều hơn nhiều.
Anh làm một ví dụ:
Ở Nam Giang Võ Đại, cậu từ chuẩn võ giả đột phá đến cấp một, có thể được miễn phí một viên Khí Huyết Đan cấp một, và mua được một viên Thối Cốt Đan cấp một với nửa giá thị trường!
Thối Cốt Đan cấp một có giá thị trường là 500 ngàn, giảm 50% thì chính là 25 ngàn, đương nhiên, em có thể dùng những hình thức khác để thay thế hoặc khấu trừ tiền tài.
Nam Giang Võ Đại có thể dùng hệ thống tích điểm.
Kiểm tra được thành tích tốt, có điểm thưởng; tốc độ tu luyện nhanh, có điểm thưởng; làm nhiệm vụ cũng có điểm thưởng…
Nói chung, điểm thưởng có thể sử dụng như tiền, mà có một số tài nguyên chỉ có thể dùng điểm thưởng để mua, không thể dùng tiền thay cho điểm thưởng được."
Điều này Phương Bình cũng hiểu, đây cũng là hình thức phổ biến nhất.
Nhưng điều Phương Bình cảm thấy hứng thú cũng không phải cái này, vội vàng nói: "Vậy hai trường lớn thì sao ạ?"
"Bọn họ..."
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Khi chuẩn võ giả đột phá lên cấp một, Thối Cốt Đan và Khí Huyết Đan đều được phân phối theo tiêu chuẩn, có hiểu đó nghĩa là gì không?"
"Hoàn toàn miễn phí?"
"Không sai."
Phương Bình vừa nghe liền líu lưỡi nói: "Quả nhiên nhiều tiền lắm của!"
Khí Huyết Đan cấp một giá thị trường 300 ngàn, Thối Cốt Đan có giá thị trường 500 ngàn, tổng cộng 800 ngàn.
Những trường đại học chuyên võ mỗi năm đều có hơn ngàn tân sinh viên. Nếu hoàn toàn phân phát miễn phí, tương đương với một lần chi ra trên 800 triệu!
Đương nhiên, đây là giá thị trường, giá xuất xưởng sẽ không cao như vậy.
Nam Giang Võ Đại bán với giá 250 ngàn, cho dù có lỗ thì cũng có mức độ, dù sao học sinh vẫn phải chịu nửa giá.
Ma Đô Võ Đại và Kinh Đô Võ Đại lại trực tiếp phân phát miễn phí, lập tức cho thấy sự chênh lệch.
Vương Kim Dương cười nói: "Đây cũng chỉ mới là khởi đầu thôi. Sau khi đạt được cấp một, như các trường Nam Giang Võ Đại, sinh viên có thể mua tài nguyên với 50% giá thị trường.
Ví như Khí Huyết Đan phổ thông, mua một viên cần 50 ngàn, hoặc dùng lượng điểm thưởng tương ứng, hơn nữa cũng có giới hạn.
Mà ở Ma Đô Võ Đại, mua một viên Khí Huyết Đan phổ thông, chỉ cần 30 ngàn, đương nhiên, cũng có giới hạn.
Tỉ lệ mua lại của trường bọn anh là 50%, của hai trường lớn là 30%, thực ra cũng chính là một nửa giá vốn.
"Chênh lệch lớn như vậy?"
Phương Bình lần hai thán phục, giảm được thêm 20% cũng không phải là con số nhỏ, thuốc bổ của võ giả đều mắc chết người, chênh lệch lớn như vậy, đây cũng quá mức thiên vị rồi.
Vương Kim Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Võ Đại đều có sản nghiệp kinh doanh bên ngoài, có lớp huấn luyện võ đạo, có công ty xí nghiệp, thậm chí có xưởng chế tạo thuốc. Hai trường lớn cũng có cổ phần trong đó, nhưng những trường học khác thì chưa chắc có năng lực đó.
Ngành chế tạo thuốc chuyên phục dùng cho võ đạo chính là ngành nghề hái ra tiền!
Đương nhiên, đây cũng là đặc quyền của chính phú, hai trường lớn có thể nhúng tay vào, đây không phải là chuyện những trường khác có thể so sánh.
Cậu nói xem, dưới tình huống như thế này, thuốc bổ của hai trường lớn làm sao có thể bán mắc được?
Giá vốn trong miệng chúng ta thường hay nói, chính là giá xuất xưởng, tuy nhiên, giá vốn của bọn họ, chính là giá cả nguyên vật liệu…"
Hai trường lớn tham gia vào ngành chế tạo thuốc, mà thuốc bổ lại chính là một trong những tài nguyên quan trọng nhất của võ đạo.
Có cơ sở này, thuốc của hai trường lớn rẻ như vậy cũng có thể hiểu được.
Vương Kim Dương cũng không nói quá chi tiết về vấn đề này, tiếp tục nói: "Ngoại trừ tài nguyên có giá khác nhau, điểm khác nhau tiếp theo chính là chênh lệch về sức mạnh của giáo viên.
Thực ra đối với người bình thường mà nói, không có gì khác cả.
Đạo sư tại Nam Giang Võ Đạo yêu cầu thấp nhất phải là cấp ba, bình thường đều là đạo sư dẫn dắt tân sinh viên.
Đạo sư cấp bốn phụ trách chỉ đạo tu luyện cho sinh viên đã trở thành võ giả.
Ngoài ra còn có một nhóm đạo sư cấp năm, đây cũng là cấp bậc cao nhất hiện nay của Nam Giang Võ Đại rồi.
Cấp sáu đều là lãnh đạo trường, không trực tiếp giảng bài, số lượng cũng rất ít.
Hiệu trưởng của Nam Giang Võ Đại là một vị tông sư cấp bảy, cũng là thái sơn bắc đẩu của Nam Giang võ đạo…"
Vương Kim Dương nói xong cười nói: "Bất luận là đạo sư cấp mấy, trước khi em tốt nghiệp đại học, chỉ có thể tu luyện tới cấp một, cấp hai, vậy thì không có gì để nói.
Thậm chí tu luyện đến cấp ba, cũng không có gì khác biệt.
Nhưng nếu muốn tu luyện lên cấp bốn, bước vào cảnh giới võ giả trung cấp, vậy thì đạo sư chỉ đạo sẽ rất quan trọng rồi.
Nhưng mà nếu em thật sự muốn tu luyện lên cấp bốn, cũng sẽ có cường giả đứng ra chỉ đạo."
Vương Kim Dương đang nói về chính bản thân mình, chỉ cần anh ta hoàn thành tu luyện cấp ba, hoàn thành rèn luyện cường hoá xương sống, không cần hiệu trưởng ra mặt, các vị lãnh đạo trường cấp sáu kia nhất định sẽ có người đứng ra chỉ đạo cho anh ta luyện tập.
"Hiện tại, ở phương diện này, hai trường lớn mạnh hơn các trường thường một chút, đạo sư của bọn họ yêu cầu phải từ cấp bốn trở lên mới có thể đảm nhiệm phụ trách dẫn dắt học sinh.
Đạo sư cấp năm cấp sáu cũng không hiếm thấy. Cường giả cấp tông sư ở Nam Giang Võ Đại hiện nay có một người, Ma Đô Võ Đại có đến 4 vị tông sư!
Hơn nữa, trong đó còn có một vị cấp tám, thậm chí có khả năng là tông sư cấp chín, cái này cũng chính là giá trị mạnh mẽ của bọn họ.
Em phải hiểu được, rất nhiều tỉnh, Tổng Đốc cũng chưa phải là tông sư, vài vị Tổng Đốc của vài tỉnh nhỏ thậm chí chỉ mới cấp năm thôi, đương nhiên, số lượng này không nhiều, phần lớn đều là cấp sáu.
Nhưng Ma Đô và Kinh Đô đều có cường giả cấp cao như vậy, địa vị của bọn họ cũng không phải các trường bình thường có thể so sánh được."
"Tài nguyên, sức mạnh giáo viên, địa vị..."
Phương Bình nhủ thầm, xem ra, đại học thường và đại học danh tiếng có chênh lệch rất lớn.
Vương Kim Dương vẫn chưa nói hết, vẫn nói tiếp: "Điểm khác biệt cuối cùng chính là số lượng nhiệm vụ."
"Số lượng nhiệm vụ?"
"Đúng, đối với người bình thường mà nói, Võ Đại có bao nhiêu nhiệm vụ, không quá quan trọng.
Có những sinh viên học đại học mấy năm trời vẫn chưa từng làm bất cứ nhiệm vụ nào.
Nhưng đối với những sinh viên ưu tú, muốn đi xa hơn, thu được nhiều tài phú và tài nguyên hơn, làm nhiệm vụ là chuyện tất yếu.
Mà nhiệm vụ bọn anh có thể chọn lựa lại rất ít, giống như nhiệm vụ lần trước bắt Hoàng Bân, đó là nhiệm vụ do phía Dương Thành đề ra.
Nhưng tình huống như thế rất ít, Nam Giang so ra khá an nhàn, có những lúc bọn anh chẳng có nhiệm vụ thích hợp nào để nhận.
Hai trường lớn thì khác, một trường ở Kinh Đô, một trường ở Ma Đô, nhiệm vụ nhiều đến mức tuỳ ý các em muốn chọn thế nào thì chọn, mức thưởng cho từng nhiệm vụ cũng phong phú hơn nhiều.
Chỉ cần em có năng lực, em có thể đổi được tất cả những gì em muốn…"