Chương 124: Đưa ra lựa chọn
Đợi cậu ta nói xong, Phương Bình hơi xúc động nói: "Nói tóm lại, tất cả những gì anh vừa mới nói vừa rồi chính là, người bình thường chọn trường nào cũng vậy, người ưu tú nên chọn vào hai trường lớn, có phải không?"
"Coi là như thế đi."
Vương Kim Dương cười nói: "Nếu khí huyết của em chỉ tầm 130 cal, thực ra anh sẽ không khuyến khích em vào hai trường đại học lớn đâu, người bình thường bọn chen vào đó chỉ tốn thời gian mà thôi.
Nhưng mà hiện tại em đã hoàn thành hai lần tôi cốt rồi, hơn nữa lại hoàn thành trong thời gian rất ngắn. Cho nên anh khuyên em vào một trong hai trường lớn, như vậy sẽ tốt hơn cho em."
Người yếu đi đâu cũng không khác lắm, đặc biệt là học sinh có khí huyết ở mức 130 cal, còn không bằng cứ đến Nam Giang Võ Đại, sẽ càng được coi trọng hơn.
Nhưng mà khí huyết của Phương Bình là 180 cal trở lên, chẳng mấy chốc sẽ thành võ giả cấp một.
Đột phá cấp hai cấp ba cũng sẽ không quá lâu nữa.
Ở các trường đại học thường, lên cấp ba đã là cực hạn, muốn tiến lên cảnh giới võ giả trung cấp, phải mấy năm mới có một người.
Cho nên trường đại học võ bình thường sẽ không đặt mục tiêu là giảng dạy cho võ giả trung cấp.
Ngược lại, tại hai trường đại học lớn nổi danh kia, hằng năm đều có một vài sinh viên võ giả trung cấp tốt nghiệp.
Vương Kim Dương thấy cậu trầm tư, suy nghĩ một chút lại nói: "Đương nhiên, anh cũng muốn nhắc nhở em một câu, nguy hiểm cũng lớn hơn.
Hai trường lớn có nhiều nhiệm vụ, đồng nghĩa với xác suất liều mạng tranh đấu cao.
Ở các thành phố lớn, những tên trộm cướp không phạm tội thì thôi, chứ phạm tội rồi vẫn dám ở lại thành phố, chứng tỏ thực lực cũng không yếu."
Nói xong, Vương Kim Dương tự nhủ thầm một câu: "Ma Đô và Đế Đô trấn áp một trong những địa quật lớn nhất. Nhiệm vụ địa quật mới là nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao nhất!"
Chuyện về địa quật, chưa lên tới cấp ba cũng không có tư cách biết đến, Vương Kim Dương cũng không đề cập chuyện này với Phương Bình.
Với vị trí trấn áp cổng địa quật, sinh viên của Ma Đô và Đế Đô Võ Đại, một khi đạt cấp ba sẽ được tiếp nhận nhiều nhiệm vụ liên quan đến địa quật hơn.
Không như Nam Giang, cũng không có lối vào địa quật, cho nên sinh viên Nam Giang rất hiếm khi tham gia vào chuyện địa quật.
Lần trước cũng là tỉnh Thiên Nam bị động đất, địa phương không trấn áp được, mới xin cầu viện.
Ma Đô và Đế Đô rất hiếm khi cầu viện bên ngoài, thường là nội bộ địa phương đứng ra giải quyết.
Lần trước địa quật tại Ma Đô có dị động, chính phủ địa phương đã phát động hơn 20 vị tông sư, có thể thấy tình hình có bao nhiêu hung hiểm.
Phương Bình ở trường học nếu vẫn chưa lên cấp ba thì dễ nói, một khi lên cấp ba rồi, có tư cách tham dự, nguy hiểm cũng tăng lên nhiều.
"Làm sao chọn em tự lựa chọn đi, anh không thể đưa ra bất cứ quyết định gì cho em được, dù sao đây cũng là lựa chọn của em.
Nhưng mà anh cũng muốn tranh thủ một chút cho Nam Giang Võ Đại, với điều kiện hiện tại của em, anh có thể giúp em tranh thủ một chút. Dưới cấp ba, tất cả tài nguyên sẽ được miễn phí!"
Làm hội trưởng hội võ đạo, Vương Kim Dương cuối cùng vẫn đưa ra điều kiện.
Dưới cấp ba, nói cách khác, từ chuẩn võ giả đột phá cấp một, từ cấp một lên cấp hai, từ cấp hai đến cấp ba, đều sẽ được cung cấp tài nguyên miễn phí.
Sau khi đột phá cấp ba, mới quay lại cung cấp tài nguyên như bình thường.
Đãi ngộ này, không thể nói là không cao!
Trên thực tế, đây là điều kiện của Vương Kim Dương chứ không phải của trường học, Nam Giang Võ Đại cũng sẽ không muốn chịu lỗ lớn như vậy.
Vì một chuẩn võ giả, một lần chơi lớn ném cả ngàn vạn qua cửa sổ, trường Võ Đại thường cũng không quá có lời.
Lão Vương nhậm chức hội trưởng hội võ đạo, có thể tham dự vào việc phân phối tài nguyên của trường, đây là cửa sau mà cậu ta có thể mở ra cho Phương Bình.
Lần này, Phương Bình thật sự có hơi xoắn xuýt rồi.
Nếu lão Vương không nói câu cuối kia, cậu đương nhiên sẽ không xoắn xuýt làm gì. Nhưng mà anh ta lại một mực nói ra, khiến Phương Bình nghĩ, nếu đến hai trường lớn chính là phải từ bỏ tài nguyên ngàn vạn này, con tim cậu đau nhói.
Gương mặt Phương Bình lướt qua nhiều biểu tình phức tạp, hồi lâu mới yếu ớt hỏi: "Nếu như em chọn vào hai trường lớn, trong tỉnh có thể khen thưởng vài triệu xem như cổ vũ nhân tài ưu tú của tỉnh không?"
"Ha ha!"
Lão Vương chỉ cười không đáp, đáp án hiển nhiên là phủ định.
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Anh Vương, anh nói cung cấp miễn phí toàn bộ tài nguyên dưới cấp ba, có thể cung cấp hết một lần không?"
"Làm sao có thể!"
Vương Kim Dương trực tiếp lắc đầu nói: "Nói là cung cấp toàn bộ cũng là có giới hạn chứ.
Không phải em nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, dựa theo lượng tài nguyên võ giả bình thường cần để đột phá lên cấp mà cung cấp.
Mặt khác, một khi em không thể đột phá lên cấp, hoặc chậm chạp không thể lên cấp, loại đãi ngộ này có thể sẽ bãi bỏ…"
Phương Bình dường như thở phào nhẹ nhõm, Vương Kim Dương thấy thế khẽ cười nói: "Đưa ra lựa chọn rồi à?"
"Cũng gần như thế."
Phương Bình khẽ thở dài: "Nếu mà Nam Giang Võ Đại đồng ý cung cấp ngàn vạn tài nguyên cho em một lần thì không cần phải nói, em sẽ chọn Nam Giang Võ Đại ngay."
Cái Phương Bình đang thiếu chính là sự tích luỹ của giai đoạn đầu, đến giai đoạn sau, sau khi có thực lực, có thời gian, những cái này đều không thành vấn đề.
Nếu như Nam Giang Võ Đại hiện tại có thể cung cấp một lần một lượng tài nguyên lớn như vậy, điểm tài phú của Phương Bình sẽ lên đến ngàn vạn, trong tay lại còn tích luỹ một lượng lớn thuốc bổ.
Vậy ở giai đoạn này cậu không cần thiết phải phấn đấu thêm cái gì, cứ tàn tàn leo lên cấp ba cũng được.
Sau khi lên cấp ba rồi, đến lúc đó, Phương Bình không nghĩ mình còn có thể giống như bây giờ.
Nhưng mà Nam Giang Võ Đại chỉ có thể cung cấp theo từng giai đoạn, điều này không phù hợp với dự tính ban đầu của Phương Bình.
Đã như vậy, đương nhiên hai trường lớn đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Trong lòng Phương Bình thực ra vẫn còn chút đáng tiếc, lão Vương ở Nam Giang Võ Đại cũng khá có tiếng nói, có lão Vương chăm sóc, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Hơn nữa, đa số đám người Ngô Chí Hào cũng sẽ ghi danh vào Nam Giang Võ Đại, nhưng người quen cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Nhưng những phúc lợi của hai trường lớn khiến Phương Bình dao động không ngừng.
Đặc biệt là chuyện hai trường lớn có cổ phần trong ngành chế tạo thuốc, giấc mơ khởi nghiệp bán thuốc dạo của Phương Bình vẫn chưa bị dập tắt, chuyện như vậy, e là ở Nam Giang Võ Đại sẽ không có cơ hội, chọn trường lớn danh tiếng xem ra còn có chút cơ hội.
Phương Bình vừa mới nói vậy, Vương Kim Dương cũng biết sự lựa chọn của cậu là gì rồi.
Thực ra, cậu có thể công chính nghiêm minh nói ra ưu điểm của hai trường lớn, cũng đã thể hiện khuynh hướng khuyên bảo của Vương Kim Dương rồi.
Hai trường lớn danh tiếng thích hợp với Phương Bình hơn.
Cậu đưa ra điều kiện chẳng qua là muốn giữ chân một vị võ giả tiềm năng cho Nam Giang thôi.
Phương Bình đưa ra lựa chọn, Vương Kim Dương cũng không khuyên nữa.
Con đường võ đạo phải dựa vào chính mình.
"Ma Đô hay là Đế Đô?"
"Ma Đô ạ, không khí thương mại tấp nập hơn, ở Đế Đô không khí chính trị nặng quá…"
Vương Kim Dương khẽ gật đầu: "Ma Đô Võ Đại là lựa chọn không tồi, ở đó môi trường cạnh tranh công bằng hơn so với Đế Đô..."
"Hả?" Phương Bình hơi nghi hoặc.
Vương Kim Dương cười nói: "Đơn giản mà nói, các gia tộc võ đạo và quan liêu ở Đế Đô nhiều hơn, cường giả cũng nhiều hơn. Các đạo sư tại Kinh Đô Võ Đại có không ít người đều xuất thân từ các gia tộc này.
Ma Đô thì không như vậy, là trăm sông đổ về một biển, loại người gì cũng có.
Đối với những nhân vật nhỏ bé như chúng ta, ở Ma Đô có một số việc có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt lấy.
Ở Đế Đô, không chỉ đơn giản nỗ lực là được.
Môi trường kinh doanh thương mại tấp nập cũng có nghĩa là có nhiều cường giả theo kinh doanh. Em cũng biết đó, những cường giả làm kinh doanh bình thường cũng dễ nói chuyện hơn một chút."
Phương Bình rất muốn nói, thật ra cậu không biết.
Nhưng nghĩ đến đạo đối nhân xử thế của người kinh doanh, có thể sẽ giống như Vương Kim Dương nói, sẽ dễ giao lưu hơn.
Hơn nữa, môi trường kinh doanh thương mại tấp nập cũng có nghĩa Phương Bình có thể kiếm càng nhiều tiền.