Chương 130: Người nhà (2)
Hôm nay Phương Danh Vinh không xin phép nghỉ, không ở nhà, Lý Ngọc Anh thì ở nhà lo liệu cơm trưa.
Nhìn thấy em gái và em rể vào cửa, Lý Ngọc Anh vội vàng chào hỏi, sau đó lại mang tất cả đồ ăn vặt Phương Viên chưa thu dọn ra để hai đứa bé ăn.
Phương Viên bên cạnh, mặt cũng tái rồi.
Vậy đều là của mình!
Thật vất vả bán chữ ký của Phương Bình, kiếm ít tiền lời, hiện tại toàn có lợi cho hai đứa bé gấu này rồi!
Mẹ dẫn mấy người dì út đi xem phòng ốc, Phương Bình ngồi tầng dưới xem kịch.
Nét mặt Phương Viên bây giờ đặc biệt phong phú!
Một hồi đau lòng, một hồi lại nghĩ đến hai bé gấu này nhỏ hơn cô, ăn thì ăn đi, huống chi không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ tối hôm qua, cô lại không có khẩu vị.
Nhưng nghĩ đến đây là mình khổ cực kiếm được tiền mua, lại hơi không cam tâm.
Thấy Lưu Văn, Lưu Vũ ăn vui vẻ, cô cũng muốn ăn chút, kết quả vừa ăn một miếng khoai tây chiên, nhai mấy cái, thì không muốn nuốt xuống.
Hai mắt Phương Viên ướt đẫm lệ, vì sao lại thế này?
Mình rõ ràng thích ăn nhất những thứ này mà!
Phương Bình thưởng thức một chút biểu lộ phong phú của em gái, thực sự có chút không nín được muốn cười, vội đi lên tầng tìm mẹ.
...
Trên tầng.
Lý Ngọc Cầm cảm khái, thấy Phương Bình lên tầng, lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Bình Bình thật có triển vọng lớn!
Lúc này mới 18 tuổi, đã kiếm về cho gia đình căn nhà lớn như thế.
Dì nghe người ta nói, cháu lên Ma Đô Võ Đại, vừa tốt nghiệp xong, liền vào làm việc cho chính phủ, tối thiểu cũng là cục trưởng của huyện..."
Lưu An Bình lập tức phản bác: "Đó là đại học võ khoa bình thường, khoa võ đại học Ma Đô là đại học tốt nhất, tối thiểu cũng là phó Đô đốc!"
"Thật?"
Lý Ngọc Cầm cũng không giận chồng phản bác mình, ngược lại càng thêm vui mừng.
"Anh... anh nghe quản lý nói..."
Lưu An Hoa cũng không biết thật giả, nói không tự tin lắm.
Lý Ngọc Anh bên cạnh cũng cao hứng không thôi, vội vàng nói: "Làm gì cũng được, về sau để Bình Bình dạy Tiểu Vũ một chút, sau này Tiểu Vũ cũng thi Võ Đại, chị thấy Tiểu Vũ vô cùng khỏe mạnh, thi Võ Đại khẳng định không có vấn đề."
"Chị, đây là chị nói nhé!" Lý Ngọc Cầm lập tức vui vẻ nói: "Để Bình Bình hướng dẫn chỉ bảo Tiểu Vũ, đứa nhỏ này rất sùng bái Bình Bình."
Hai chị em lại bắt đầu lảm nhảm, Phương Bình đành phải tiếp chuyện dượng.
...
Đợi đến lúc ăn cơm trưa, Phương Bình thật sự cười đến đau bụng.
Phương Viên nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn, nhưng không thấy ngon miệng.
Vừa nãy trên tầng mẹ không biết tình huống, trách cứ: "Đồ ăn vặt không thể ăn nhiều, mẹ nhìn Văn Văn cùng Tiểu Vũ, mới lấy ra.
Con để cho hai em ăn một chút, con ăn ít một chút."
Phương Viên tủi thân!
Con ăn một miếng khoai tây chiên có được không, mẹ đừng cứ bắt nạt con như vậy nữa được không!
Đợi đến khi Phương Bình cười đến mức bát cũng bưng không vững, Phương Viên mới hiểu ra, vô cùng tủi thân nói: "Phương Bình, có phải là chuyện tốt anh làm hay không?"
"Mẹ, Phương Bình bắt nạt con! Con nói rồi, chắc chắn là anh ấy điểm huyệt 'Không đói bụng” của con, mẹ còn chưa tin!"
Lời này mấy người lớn tất nhiên không tin, nhưng vừa nãy Lưu Vũ không thấy chị họ ăn đồ ăn vặt.
Con mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng nói: "Chị Viên Viên, huyệt không đói bụng là cái gì?
Điểm rồi có thể không ăn cơm sao?
Điểm chị của em một chút có được không, chị ấy luôn cướp đồ ăn của em..."
"Lưu Vũ, ngậm miệng lại!" Lưu Văn quát lớn một tiếng, lại hơi sợ nhìn Phương Bình, cô thật sợ anh họ sẽ điểm "huyệt không đói bụng" của mình.
Nhìn Phương Viên là biết, lần này thế mà không đoạt đồ ăn vặt với bọn chúng, người giống như thay đổi hoàn toàn.
Nếu mình bị anh họ điểm huyệt đạo, vậy thì giống Phương Viên, cũng quá thảm rồi.
Mấy đứa nhóc kia đều tin coi là thật, Lý Ngọc Anh hiển nhiên không tin.
Lý Ngọc Cầm hơi nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy cháu trai lắc đầu, thì cũng không tin lời này.
Mấy người nhất trí nhận định, có thể do Phương Viên ăn đồ ăn vặt nhiều rồi, không thấy ngon miệng.
Mà Phương Viên, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng nhìn một bàn đầy thức ăn, tức giận bất bình trừng mắt với Phương Bình.
Một lần thì bỏ đi, hai lần đều như vậy!
Cô lại không ngốc, khẳng định là Phương Bình gây ra, tên này bắt nạt người quá đáng!
Phương Viên u oán, Phương Bình không nhìn thẳng.
Cậu là vì tốt cho em gái!
Huyết Khí Hoàn tốt bao nhiêu, bổ sung khí huyết, người bình thường có thể ăn sao?
Đây là yêu mến em gái, cho nên Phương Bình không hề cảm thấy áy náy, cô bé biết nội tình, chắc là cảm kích cậu.
Không đề cập tới phiền não của Phương Viên, Phương Bình cũng nhanh chóng có chút khổ não.
Lưu Văn còn được, Lưu Vũ đứa nhóc này cứ luôn quấn lấy cậu dạy nó võ công, ví dụ như điểm huyệt!
"Anh Bình Bình, huyệt không đói bụng điểm như thế nào?"
"..."
"Điểm rồi thật có thể không ăn cơm sao? Giống như chị Viên Viên?"
"..."
"Em rất muốn điểm chị em một chút, anh Bình Bình, nếu không anh dạy em đi?"
"..."
Đứa bé này, hỏi thăm không dứt, còn tưởng là lấy Phương Viên ra nói, không thấy con bé kia mặt lại xanh rồi?
Cuối cùng, vì để cho đứa bé này nhận thức một chút cái gì gọi là huyệt không đói bụng.
Phương Bình tách một viên Huyết Khí Hoàn ra thành hai nửa, Lưu Văn, Lưu Vũ trong lúc lơ đãng đều ăn nửa viên.
Thế là, chờ đến tối, lại thêm hai người ngồi nhìn.
Ba đứa bé mắt lớn trừng mắt nhỏ, không đứa nào muốn ăn cơm.
Lúc này, mấy người Lý Ngọc Anh cũng phát giác được không bình thường rồi, một đứa thì thôi đi, ba đứa bình thường tham ăn có thể ăn hết một bàn ăn, thế mà cũng không chịu ăn cơm! Mấy người nhao nhao nhìn Phương Bình, Phương Bình thuận miệng qua loa nói: "Giúp bọn chúng xây dựng một chút nền móng, không có chuyện gì đâu."
"Phương Bình, đúng là anh!"
Phương Viên cuối cùng rửa sạch oan khuất, một mặt ủy khuất nhìn mẹ nói: "Mẹ, con cũng nói nhiều lần rồi, mẹ hết lần này tới lần khác không tin con.
Mẹ nghe đấy, chính là Phương Bình làm!"
Lưu Văn cũng hoảng sợ nói: "Anh Bình Bình, em lần sau không ăn đồ ăn vặt nữa, anh giải huyệt không đói bụng cho em có được không?"
"Em cũng vậy!" Lưu Vũ vội vàng nói tiếp, sợ Phương Bình quên mất cậu.
Mấy đứa nhỏ đều gấp rồi, nếu sau này đều không muốn ăn cơm, người còn sống có gì vui thú?
Phương Danh Vinh lộ ra ánh mắt trưng cầu, Phương Bình cười ha hả nói: "Thật không việc gì đâu, qua một hai ngày sẽ tốt thôi.
Không ăn cơm là vì khí huyết bão hòa, tạm thời không thấy ngon miệng, rèn luyện nhiều một chút, có lợi cho tiêu hóa."
Bây giờ Phương Bình, vì thi đậu Ma Đô Võ Đại, dù vẫn là hậu bối, trong mắt người hai nhà, lời nói cũng có uy tín.
Cậu đã nói như vậy, vậy khẳng định là không có chuyện gì.
Lại nói ba đứa trẻ này đều là em trai em gái của cậu, Phương Bình cũng không có lý do hại bọn chúng.
Cái này, bốn vị trưởng bối cũng mặc kệ, tùy bọn chúng thôi.
Không nhìn mấy bất mãn của mấy đứa bé kia, mấy người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, coi như không nhìn thấy.
...
Cơm tối kết thúc, ba đứa nhóc liền bị Phương Bình nhốt vào phòng tập thể thao rèn luyện, lấy tên đẹp - giải huyệt.
Phương Bình thì cùng ba mẹ còn có dượng bọn họ thương lượng việc mời khách ngày mai.
Phương Danh Vinh có vẻ hơi bất an, trưng cầu ý kiến con trai: "Hôm nay lúc Phó giám đốc Đàm đi, bảo ngày mai ông ta cũng tới, Bình Bình, con nói Phó giám đốc Đàm có phải là không vừa ý rồi?
Ba cũng không mời ông ta, ông ta chủ động nói có phải không..."
"Ba, không sao đâu." Phương Bình cười trấn an nói: "Mọi người có qua có lại, chờ mấy người Đàm Thao lo liệu rượu, chúng ta cũng đi là được rồi."
"Anh rể, anh nói Phó giám đốc Đàm, là Giám đốc phòng giáo dục các anh?" Lưu An Hoa nhịn không được hỏi một câu.
Lúc ăn cơm, Lưu An Hoa mới biết được anh rể không làm ở nhà máy làm, mà làm gác cổng ở phòng giáo dục.
Nghe gác cổng chẳng ra sao cả, có một số người còn cảm thấy địa vị xã hội quá thấp.
Nhưng đây lại không phải là gác cổng trong nhà xưởng, đây là gác cổng phòng giáo dục.
Lưu An hoa hâm mộ không được, bây giờ nghe ngay cả Giám đốc cũng muốn tới tham gia tiệc mừng, càng hâm mộ.
Phương Danh Vinh giải thích: "Là Phó giám đốc, Bình Bình chính là tìm Phó giám đốc Đàm hỗ trợ, anh lúc này mới được làm gác cổng phòng giáo dục."
"Bình Bình giỏi quá, còn có thể tạo quan hệ với cục trưởng phòng giáo dục..."
Lưu An Hoa lần nữa cảm thán, sinh ra con cái có tiền đồ, tác dụng hơn chính bọn họ phấn đấu cả một đời.
"An Hoa, Văn Văn và Tiểu Vũ sau này cũng phải đi con đường võ khoa."