Chương 131: Tiễn biệt
Phương Danh Vinh tràn đầy cảm xúc nói: "Trước đó điều kiện gia đình không tốt, Bình Bình kém chút nữa để lỡ, vẫn là đứa nhỏ này tự mình yêu cầu thi võ khoa, nên mới có hiện tại.
Trong nhà nếu có khó khăn, anh và chị em bây giờ cũng tốt hơn nhiều, có việc thì cứ hỏi.
Chị cậu chỉ có một người em là Ngọc Cầm, anh lại không có anh chị em, mọi người đừng xem mình là người ngoài..."
Anh em đồng hao quan hệ cũng không tệ lắm, địa vị tương tự, cũng không có ai có ý xem thường ai.
Phương Danh Vinh không có anh chị em, Lý Ngọc Cầm là phụ nữ, cũng có thể cùng Lưu An Hoa nói dóc một chút.
Phương Bình thấy người nhà hòa thuận, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Có đôi khi việc gia đình khó xử lý hơn việc bên ngoài, nếu có nhiều thân thích xúi quẩy vô tích sự, cậu sẽ phiền lòng.
...
Ban đêm mọi người trò chuyện cho tới khuya, ba người Phương Viên được sắp xếp vào một phòng.
Đêm đến, Phương Bình đến phòng Phương Viên nhìn một chút.
Kết quả con bé này có thể đang nằm mơ, hình như nói cái gì đó, Phương Bình nghe không rõ, đại khái đoán là "Giúp em giải huyệt".
Phương Bình hơi buồn cười, lại hơi tiếc nuối.
Mình chẳng mấy chốc sẽ đi đại học, sau này có rất ít cơ hội hưởng thụ thoải mái như vậy.
Lời của Vương Kim Dương, Liễu Đào, luôn vang vọng trong đầu cậu.
Càng ưu tú, càng nguy hiểm.
Hàng năm, các Võ Đại lớn cả nước, đều có không ít sinh viên tinh anh mất mạng.
Phương Bình không biết, cậu sẽ có một ngày như vậy hay không?
Cảnh cấp 3, Phương Bình không cảm thấy mình không đạt được.
Rốt cục nguy hiểm thế nào mà ngay cả người như Vương Kim Dương, khi nói về chuyện đó, giọng điệu cũng có chút thay đổi.
Còn có, mấy tên điên lần trước, mặc dù Phương Bình không nhắc đến nữa, cũng không có nghĩa là sự việc thật sự kết thúc.
Đi Ma Đô, có khi nào sẽ gặp lại đám người này không?
Người bình thường tầm thường vô vi, không cần cân nhắc những thứ này.
Nhưng mà Phương Bình làm sao cam tâm làm một người bình thường, đương nhiên muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.
"Cũng không biết dạy em tập võ, rốt cuộc có đúng hay không..."
Phương Bình thấp giọng nói mê, cậu dạy Phương Viên thung công, cho nàng uống Huyết Khí Hoàn, kỳ thật ý tứ rất rõ ràng, hi vọng con bé này cũng có thể thành võ giả.
Nhưng như vậy có được không?
Cũng may Phương Viên còn nhỏ, còn có thời gian, mấy năm nữa, có lẽ tất cả sẽ khác rồi.
...
Ngày hôm sau, tiệc mừng thi đại học của Phương Bình được tổ chức tại khách sạn Dương Thành.
Tại tiệc mừng, rất nhiều người tới.
Có người quen, cũng có người không quen.
Đàm Chấn Bình dẫn theo Đàm Thao và Đàm Hạo cùng đi, ba Ngô Chí Hào dẫn theo Ngô Chí Hào cùng đến.
Giáo viên đại học, đồng nghiệp và ông chủ cũ của ba, ông chủ của mẹ...
Thậm chí bên phòng giáo dục, cũng không ít người tới.
Phương Danh Vinh chỉ là gác cổng, nhà gác cổng bình thường có việc mừng, bọn họ chắc chắn sẽ không tới.
Nhưng Phương Danh Vinh có con trai thi đậu Ma Đô Võ Đại, vậy thì không là gác cổng bình thường rồi, người biết tin tức, hầu như đều đến.
Đàm Chấn Bình đến, không chỉ vì tham gia tiệc mừng.
Còn đưa khen thưởng của thành phố đến!
Thành tích thủ khoa khoa võ Dương Thành năm nay, sinh viên duy nhất được hai trường học danh tiếng tuyển chọn, Phòng giáo dục Dương Thành gửi tới 10 vạn tiền thưởng.
Mặc dù bên Thụy Dương không có ai đến, nhưng Đàm Chấn Bình bày tỏ, Kim cục trưởng cũng gọi điện tới, để Đàm Chấn Bình thay ông ta chúc mừng một tiếng, mặt khác còn nhờ Đàm Chấn Bình tặng hồng bao.
Phương Bình không biết là ý của Kim Khắc Minh, hay là Đàm Chấn Bình phỏng đoán ý của cấp trên, vẫn thu hồng bao vào.
Đến tận lúc tiệc tan, Phương Bình tiễn Đàm Chấn Bình đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi khách sạn, hai người ngầm hiểu nhau, Phương Bình cười để Đàm Chấn Bình "Chiếu cố ba mẹ một chút."
Đàm Chấn Bình thoải mái đáp ứng, cũng chỉ vào anh em họ Đàm cách đó không xa, nhờ Phương Bình chăm sóc nhiều một chút.
Nhờ Phương Bình là giả, để lão Vương chiếu cố một chút là thật.
Phương Bình đi Ma Đô Võ Đại, nhưng Vương Kim Dương còn ở Nam Giang Võ Đại, vị kia thế nhưng là hội trưởng hội võ đạo Nam Giang.
Nếu có Vương Kim Dương chiếu cố, hai con trai sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Đổi lại, ông ta cũng sẽ chăm sóc ba mẹ Phương Bình, tại Dương Thành, Đàm Chấn Bình vẫn có mấy phần mặt mũi, chỉ cần không đắc tội những người số ít kia, cái khác hắn đều có thể lo liệu.
Mà thật sự không đắc tội nổi mấy vị kia, thấy Phương Bình là sinh viên Ma Đô Võ Đại, cũng sẽ không tìm hai người bình thường phiền phức.
...
Tan tiệc.
Đàm Chấn Bình lên xe của mình, nhìn con trai lớn có chút thật thà, khẽ thở dài: "Quả nhiên là người tụ theo loại, vật phân theo bầy."
Hai con trai mặc dù thi đậu Võ Đại, cũng sắp trở thành sinh viên Võ Đại.
Nhưng cách đối nhân xử thế kém Phương Bình rất nhiều.
Phương Bình rất thông minh, cũng biết được lấy hay bỏ.
Từ lúc đưa điều kiện đối với Kim Khắc Minh có thể nhìn ra, rất có khả năng nhận định tình hình.
Lấy lợi ích từ người khác, không để cho người ta cảm thấy không vui, ngược lại Kim cục trưởng đối Phương Bình còn có mấy phần cảm kích.
Lần hồng bao này, cũng đích thực là do Kim Khắc Minh phân phó, đây chính là bản lĩnh.
Bản thân còn chưa mở miệng, Phương Bình đã hiểu ý của ông ta rồi, nhờ ông ta chăm sóc ba mẹ cũng chỉ là tìm cho ông ta bậc thang mà thôi.
Phương Bình là sinh viên Ma Đô Võ Đại, ai sẽ ngu ngốc gây phiền phức ba mẹ cậu ta?
Ngược lại, bản thân là một võ giả cấp 1, để võ giả cấp 3 chăm sóc con mình, Đàm Chấn Bình ông ta cũng không có mặt mũi này.
Vương Kim Dương và Phương Bình có quan hệ tốt, chỉ sợ cũng không đơn thuần vì thiên phú.
Thiên tài còn nhiều, Phương Bình mặc dù không tệ, nhưng thí sinh võ giả đều có, bản thân Vương Kim Dương cũng là thiên tài, dựa vào cái gì nhìn Phương Bình với cặp mắt khác xưa?
Nếu Phương Bình chỉ có thiên phú, chưa chắc Vương Kim Dương sẽ nảy sinh quan hệ với cậu ta.
Mặt khác, làm lãnh đạo phòng giáo dục, nhân vật cấp cao trong thành phố, Đàm Chấn Bình cũng mơ hồ biết một chút sự tình.
Phương Bình và Vương Kim Dương nảy sinh quan hệ, chính là lần trước lúc Vương Kim Dương về Dương Thành truy nã Hoàng Bân.
Mà sau đó tin tức cho thấy, Hoàng Bân vừa vặn thuê tầng trên nhà Phương Bình.
Vương Kim Dương từ Thương Sơn ra về tay trắng, bỗng nhiên mang theo thi thể Hoàng Bân đi cục điều tra và truy bắt, sau đó kiểm tra thi thể, mặc dù Hoàng Bân chết vì vết thương nghiêm trọng, nhưng còn có nhiều chỗ ngoại thương rất nhỏ cũng như trong người có dấu hiệu dùng thuốc mê.
Vương Kim Dương đối phó Hoàng Bân, cần như thế sao?
Vậy ngoài Vương Kim Dương, còn ai có thể hạ thủ?
Đàm Chấn Bình không nghĩ sâu, bên cục điều tra và truy bắt không truy xét, người chết sổ sách tiêu tan.
Nhưng ý nghĩ kia, sẽ không hoàn toàn biến mất.
"Hoàng Bân là võ giả cấp 2 đỉnh phong, ngã trong tay thằng nhóc không phải võ giả!"
"Sau đó tìm Vương Kim Dương xóa dấu vết."
"Tiền tài của Hoàng Bân, được hai người chia nhau rồi."
"Tài nguyên tu luyện chuẩn võ giả cao nhất của Phương Bình, không phải do Vương Kim Dương cung cấp, bản thân Vương Kim Dương tài nguyên cũng không đủ dùng..."
Xâu chuỗi tất cả, có một số việc liền hiểu rõ rồi.
Đừng nhìn biểu hiện hiền lành vô hại của Phương Bình, cũng là kẻ tàn nhẫn, không thiếu trí thông minh, lại có kinh nghiệm, loại người này chưa chắc kém Vương Kim Dương.
Thậm chí Phương Bình tiến vào Ma Đô Võ Đại, có thể sẽ giỏi hơn Vương Kim Dương.
Mang theo những suy nghĩ hỗn độn này, Đàm Chấn Bình cảm khái một tiếng, bỗng nhiên nói: "Hạo, Thao, sau này hãy thân thiết hơn với bạn học này."
Đàm Hạo và Đàm Thao vội gật đầu, ba không nói, bọn họ cũng biết.
...
Suy nghĩ của Đàm Chấn Bình, Phương Bình không rõ.
Việc Hoàng Bân bị người đoán được, thật ra Phương Bình cũng không bất ngờ.
Nếu cậu ta bừa bãi vô danh, đương nhiên sẽ không bại lộ.
Nhưng cậu ta thi đậu Võ Đại, còn có biểu hiện quan hệ thân mật với Vương Kim Dương, hơi suy đoán một chút, cũng có thể đoán được đại khái.
Nhưng lúc này Phương Bình, cũng không lo bị người ta biết.
Một hội trưởng hội võ đạo Nam Giang Võ Đại, võ giả cấp 3.
Một sinh viên mới Ma Đô Võ Đại, sắp trở thành võ giả.
Hai người này hợp lại, đừng nói Dương Thành, ngay cả bên Thụy Dương, biết bọn họ nuốt riêng tài vật của Hoàng Bân, cũng sẽ không mở miệng nói gì.
Về phần những khổ chủ bị Hoàng Bân cướp bóc...
Một số thì chết rồi, người chưa chết cũng không phản ứng.
Tài nguyên thuốc của Hoàng Bân, cũng là có được thông qua con đường không đứng đắn, loại việc lén lút này làm không có việc gì, nhưng cũng không thể công khai.
Những người kia cũng không dám nói những điều này, có đắng cũng nuốt vào trong bụng.