Chương 134: Cửa trong cửa ngoài
30000 mẫu!
Đây là tư liệu Phương Bình tra được trên mạng, 30000 mẫu, 20 km2, đây chính là Ma Đô Võ Đại.
Một trường học với sinh viên, giáo sư, gia quyến, nhân viên mới miễn cưỡng 10 ngàn người,mật độ dân số là 2000 mét vuông/người.
...
Lúc Phương Bình từ trên xe buýt xuống, cảm giác đầu tiên chính là chấn động.
Trường học, cậu đã thấy nhiều.
Đại học, cậu cũng đi qua rất nhiều.
Nhưng dạng giống Ma Đô Võ Đại này, chỉ riêng cổng chính, chiều rộng đã gần 100 mét, đây là cổng chính sao?
Xe ô tô gia đình, đến 50 chiếc cũng có thể song song tiến vào.
"Sinh viên Võ Đại ra vào một cái mẫu hạm mở hay sao?"
Đứng trước cổng trường, Phương Bình nhịn không được thì thầm một câu.
Chiều rộng trăm mét, mẫu hạm cũng không phải không được, cổng lớn như thế, Phương Bình không thể nào hiểu được khiếu thẩm mỹ của Ma Đô Võ Đại.
Nhưng diện tích trường học lớn, thiết kế một cái cổng lớn như thế này, hình như cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.
Cổng chính rộng trăm mét, tất nhiên độ cao cũng sẽ không thấp, cổng trường cao tối thiểu khoảng 10 mét.
Trên cổng trường, điêu khắc sáu chữ to rồng bay phượng múa – Đại học võ khoa Ma Đô!
Kiểu chữ cũng cực lớn, khiến Phương Bình cảm thấy mình đến nước của người khổng lồ, còn cậu chính là người tí hon.
Đứng trước cổng trường dạng này, sẽ khiến người ta không tự chủ được cảm thấy mình nhỏ bé.
Lúc Phương Bình đang giật mình ngơ ngác, thì sau lưng có người cười nói: "Chấn động à?"
Trước đó Phương Bình cảm giác có người ở sau lưng mình, nhưng cậu cũng không để ý lắm, lúc này cửa chính Ma Đô Võ Đại không phải không người, ngược lại không ít người.
Tới Ma Đô, không đến thăm Ma Đô Võ Đại, là tiếc nuối của rất nhiều người.
Dù là không thể tiến vào, cũng không ảnh hưởng mọi người chiêm ngưỡng trường cao cấp nhất Hoa Quốc một chút.
Chỉ nhìn một cái cổng trường, đã khiến rất nhiều người cảm thấy không uổng công chuyến này.
Phương Bình quay đầu nhìn thoáng qua, một thanh niên tầm tuổi mình đang đứng phía sau bên trái.
Thanh niên tướng mạo thanh tú, tóc hơi dài, gương mặt mang theo ý cười.
Không giống nụ cười bình thản của Vương Kim Dương, thanh niên cười hơi khoa trương, có chút bất cần đời.
Khiến Phương Bình liếc mắt không phải tướng mạo, cũng không phải dáng tươi cười, mà là thanh đao không vỏ thanh niên cầm trong tay.
Lưỡi dao màu sắc thâm trầm, khiến người ta không tự chủ được có chút cảm giác lạnh lùng.
Cái này khiến Phương Bình cảm nhận được một chút cảm giác không hài hòa, một thanh niên hiện đại, mặc áo thun và quần thể thao, trong tay lại mang theo một thanh đại đao dài hơn một mét.
Thấy Phương Bình nhìn trường đao trong tay mình, thanh niên bỗng nhiên xách đao đùa nghịch đao hoa, cười ha hả: "Sợ hãi sao?"
Phương Bình hơi nhíu mày, không nói tiếp.
Người trước mắt này, cậu ta không biết mình ở đây chỉ nhìn cổng trường một chút mà thôi, ai biết trả lời có thể dẫn tới phiền phức hay không.
Thanh niên cũng không thèm để ý, thấy Phương Bình thờ ơ, tiện tay để ngang trường đao, lưỡi dao chống xuống đất.
Sau đó vừa cười vừa nói: "Sinh viên mới à?"
"Ừm."
"Tôi đoán đúng mà, kéo va ly hành lý, đứng ngẩn người ở cổng, dáng vẻ chưa thấy qua việc đời, tám chín phần mười chính là sinh viên mới.
Hơn nữa còn là sinh viên mới của Ma Đô Võ Đại, phải không?"
Thanh niên hình như hơi đắc ý, cảm thấy kiêu ngạo vì suy luận của bản thân.
Phương Bình hơi im lặng, từ ngữ khí và nội dung lời nói mà phán đoán, đối phương không phải tới gây sự.
Nghĩ một chút, Phương Bình bình tĩnh đáp: "Khí huyết của tôi vượt qua 180 cal, đoán ra tôi là sinh viên mới của Ma Đô Võ Đại, cũng không khó gì?"
"Ha ha, hình như là thế."
Thanh niên lập tức nở nụ cười: “Mấy Võ Đại bên cạnh, sao có thể so với Võ Ma Đô chúng ta!
Sinh viên mới hai lần tôi cốt, cũng chỉ có thể đến Ma Võ chúng ta!
Tin tôi đi, lựa chọn của cậu không sai!"
Liếc mắt đã biết Phương Bình là hai lần tôi cốt, mà không phải võ giả cấp 1, thực lực thanh niên rất mạnh, thị lực cũng rất tốt.
Khí huyết của chuẩn võ giả hai lần tôi cốt không kém võ giả mới vào cấp 1 nhiều.
Bình thường, Phương Bình dùng cường độ khí huyết phán đoán thực lực người khác, bên nhà ga kia cũng thế.
Thanh niên trước mắt, hiển nhiên không đơn thuần chỉ nhìn khí huyết, cái này khiến Phương Bình hơi tò mò, nhưng không hỏi.
"Không biết học trưởng là?"
Phương Bình thấy mặc dù giọng điệu kiêu ngạo, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, thêm nữa mình hoàn toàn hoàn toàn không biết gì về Ma Đô Võ Đại,lúc này mới bắt đầu bắt chuyện.
"Sinh viên năm ba Học viện Binh Khí Ma Đô Võ Đại: Tần Phượng Thanh!"
Tần Phượng Thanh tự giới thiệu mình rồi hỏi ngược lại: "Cậu là?"
"Phương Bình, sinh viên đại học năm nhất."
"Tới sớm thế?"
"Đến sớm để xem một chút, luôn rất hâm mộ Võ Đại."
"Nhiều người cũng thế, nhưng đến sớm hẳn một tháng thì rất ít thấy, lúc này đến trường học, nhập sinh viên viên mới còn chưa bắt đầu, chưa chắc có thể sắp xếp chỗ ở giúp cậu."
Tần Phượng Thanh thuận miệng nói, lại quay lại đề tài trước đó: "Nhìn thấy cổng trường, có phải cảm thấy mình rất nhỏ bé hay không?"
"Có một chút."
"Cái này thì đúng rồi! Lúc trước Ma Võ xây trường, sở dĩ xây như thế này, chính là để các học sinh học được nhận biết chính mình.
Chúng ta rất nhỏ bé, đây chỉ là một cổng chính trường học mà thôi.
Ngay cả đứng trước cổng, cũng cảm thấy nhỏ bé, sau khi vào cổng thì sao?
Thế giới sau cánh cổng này, rộng lớn hơn, nguy hiểm hơn, cũng càng thú vị hơn!"
Lời này hình như có ý riêng, Phương Bình ghi tạc trong lòng, nhưng không chất vấn, mà tiếp tục hỏi đề tài mình cảm thấy hứng thú đề tài: "Nghỉ hè học trưởng không về nhà à?"
"Về nhà?"
Tần Phượng Thanh cười ha ha: "Thành võ giả rồi, vậy chuẩn bị tốt việc xa thân nhân thời gian dài đi!
Thời gian rất quý giá, thời gian ở trường học càng quý.
Ở đây, không có nghỉ ngơi, cậu không muốn bị người khác bỏ lại phía sau, vậy sẽ phải cố gắng, cố gắng hơn nữa!
Ở trường học, cậu còn có trường học ủng hộ, có trường học cung cấp tài nguyên, một khi cậu tốt nghiệp, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Cho nên ở Võ Đại, bất cứ lúc nào cũng không thể thư giãn, tiểu học đệ, đây là bài học thứ nhất học trưởng tôi dạy cậu.
Thời gian, nhất là thời gian ở trường học, rất trân quý, sau này cậu đừng lãng phí bốn năm thời gian hoàng kim."
"Cảm ơn học trưởng nhắc nhở."
Phương Bình cảm ơn xong, lại tò mò nói: "Tần học trưởng từ bên ngoài trường học trở về à?"
"Ừm, tôi đi ra ngoài một chuyến, vừa trở về.
Vừa vặn nhìn thấy một người mới trắng mịn, nói chuyện phiếm, thư giãn một chút , đáng tiếc... không phải nữ sinh."
Tần Phượng Thanh thẳng thắn, hơi tiếc nuối cảm khái một câu.
Nếu đây là học muội, vậy hắn có thể biểu hiện đẹp trai hơn một chút, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là học muội phải tướng mạo xinh đẹp
Ma Đô Võ Đại to như vậy, nhưng sinh viên không nhiều, mỗi một khóa cũng chỉ hơn một nghìn người, khoảng 6000 sinh viên.
Trong đó 80% là đàn ông, chỉ có 20% là phụ nữ.
Hơn một ngàn nữ sinh, dáng dấp ưa nhìn cũng không đến một phần ba.
Trong một phần ba này, lại có học tỷ năm 4 thường xuyên không ở trường học, một số khác lại là người đẹp đã có chủ, còn có số chấp hành nhiệm vụ lâu dài bên ngoài.
Nữ sinh xinh đẹp còn lại trong trường rất ít!
Người người đều nói Ma Đô nhiều mỹ nữ, nhưng Tần Phượng Thanh cảm thấy bản thân cũng sắp hết hi vọng với phụ nữ rồi.
Cũng may, sinh viên mới sắp nhập học, không biết lần này có học muội xinh đẹp có thể tán thưởng hay không.
Phương Bình bật cười: "Với thực lực của học trưởng, em cảm thấy hẳn là sẽ không thiếu phụ nữ."
"Đó là đương nhiên!" Tần Phượng Thanh cười nói: "Ngoài ra cậu nói sai rồi, tôi không dựa vào thực lực, mà dựa vào gương mặt ăn cơm."
"Khụ..."
"Đừng ho khan, tôi nghiêm túc đấy!" Tần Phượng Thanh rất nghiêm túc nói: "Bàn về thực lực, thực lực sinh viên Ma Võ đều rất mạnh. Nhưng phần lớn dáng dấp đều chẳng ra làm sao, cho nên chúng ta rất ít dựa vào thực lực tán gái, phải dựa vào gương mặt!"
"Tần học trưởng quả thực rất đẹp trai."
Phương Bình mặt dày nịnh bợ một câu, thực lực học trưởng này rất mạnh, Phương Bình không nhìn ra sâu cạn.
Không khác cảm giác đối mặt với Vương Kim Dương là mấy, không phải cấp 2 thì là cấp 3.
Mặt khác thanh đao đối phương mang theo trong tay, bởi vì không có vỏ, Phương Bình có thể thấy được, đây không phải đao cụ dùng để trang trí, mà thật sự là binh khí dùng để chiến đấu.