Chương 141: Đào người
Phương Bình nghe được câu nói rất sâu xa này, cũng không còn vòng vo, trực tiếp hỏi: "Không biết lương của Lý quản lý một năm là bao nhiêu?"
"150 ngàn."
"Cũng tạm được, nhưng tại thành phố lớn như Ma Đô, 150 ngàn thì không đáng nhắc tới."
Phương Bình lại nói: "Lương tổng thanh tra chi nhánh một năm là bao nhiêu?"
"300 ngàn, cao gấp đôi chúng tôi."
"Lý quản lý cảm thấy bản thân cần bao lâu mới có thể thành tổng thanh tra chi nhánh?"
Lý Thừa Trạch cười khổ: "Nếu may mắn thì khoảng 3 năm, lâu một chút, 5 năm chắc là cũng có hi vọng.
Mặc dù tôi không có bối cảnh gì, nhưng tôi làm việc rất cố gắng, nghiêm túc.
Các đồng nghiệp không ai nói tôi không tốt, ngay cả giám đốc cũng tán thưởng tôi..."
"Đến khi Lý quản lý thành tổng thanh tra, cũng sắp 40 tuổi. Lại mất bao nhiêu năm mới lên phó tổng giám đốc?
Tổng giám đốc thì sao?"
Phương Bình thản cười nói: "Nếu thuận lợi, có lẽ đến 50 tuổi, anh có thể trở thành tổng giám đốc của nhà khách này.
Nhưng nhà khách Ma Võ nhà khách chỉ là một phần không có ý nghĩa dưới trướng của Ma Đô Võ Đại, thành tổng giám đốc rồi thì thế nào?
Tôi nghĩ sinh viên tốt nghiệp Ma Võ, phần lớn có lẽ còn có khởi điểm cao hơn thế này."
"Đây là sự thật, dù sao võ giả và chúng tôi khác biệt..."
Lý Thừa Trạch cũng không phủ nhận, nghĩ một chút lại nói: "Cho nên tôi chuẩn bị sau mấy năm, tiết kiệm đủ tiền, thì sẽ ghi danh vào lớp huấn luận võ đạo thuộc Ma Võ, cố gắng trở thành võ giả."
"Tiết kiệm tiền ghi danh lớp võ đạo, cần bao lâu?"
"Hai ba năm là được rồi."
"Hai ba năm sau, người hơn ba mươi tuổi, khí huyết giảm rất nhanh, miễn cưỡng hết cỡ thì có thể lên cấp 1."
Lần này, Lý Thừa Trạch không còn nói tiếp, mà đi thẳng vào vấn đề: "Phương tiên sinh có nhu cầu gì, cứ việc nói thẳng.
Những ngày gần đây, mặc dù không nói chuyện nhiều với Phương tiên sinh.
Nhưng chút giao lưu ngắn ngủi, khiến tôi ấn tượng rất đặc biệt với Phương tiên sinh.."
Loại này đặc biệt, bắt nguồn từ sự trưởng thành từng trải của Phương Bình.
Đây không phải học sinh cũ của Ma Đô Võ Đại, đây là một thanh niên vừa tốt nghiệp trung học.
Nhưng nếu như không nhìn thẻ căn cước, không nhìn tướng mạo còn hơi non nớt, ai tin được Phương Bình mới 18 tuổi?
Lý Thừa Trạch cảm thấy lúc mình 28 tuổi, cũng chưa hẳn thành thục như Phương Bình.
Cộng thêm đối phương hai lần tôi cốt, tính cách không kiêu không nóng, dù đối với nhân viên phục vụ bình thường cũng cực kì khách khí, dạng này người, ai tin tưởng sẽ không có tiền đồ?
Nhiều khi, tích tiểu thành đại, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Lý Thừa Trạch không ngừng nhiệt tình nịnh bợ.
Phương Bình không còn giả bộ ngớ ngẩn, mở miệng nói: "Tôi đến Ma Đô Võ Đại, không chỉ vì 4 năm học ở trường.
Võ đạo càng lên cao, tiêu hao tài nguyên càng nhiều, lãng phí càng lớn.
Tôi không muốn chờ tới lúc tốt nghiệp rồi, lại bị sắp xếp, lại bị quy hoạch.
Cho nên những ngày gần đây, tôi muốn có một sản nghiệp thuộc về bản thân..."
Tóm tắt sự việc của mình đơn giản một chút, sắc mặt Phương Bình thành khẩn: "Tôi lần đầu tiên tới Ma Đô, không quen cuộc sống ở đây, tính ra, Lý quản lý là người tôi tiếp xúc nhiều nhất.
Bây giờ công ty của tôi vẫn là cái xác rỗng, vốn cũng cực kì có hạn.
Có thể nói, công ty như vậy, hoàn toàn không đáng gia nhập, ít nhất đối với người lương một năm đã 150 ngàn, còn rất nhanh có hi vọng lương một năm đạt tới 300 ngàn, không đáng nhắc tới.
Nhưng hiện tại tôi còn thiếu một người quản lý cùng tôi chia sẻ áp lực.
Ma Đô Võ Đại lập tức sẽ khai giảng, một khi khai giảng, tôi chỉ sợ sẽ không có quá nhiều thời gian lãng phí ở phương diện này.
Cho nên tôi cần một người có năng lực, có kinh nghiệm, còn đủ để nhân viên tín nhiệm tới quản lý giúp tôi."
Dứt lời, Phương Bình đè lên tay, không cho Lý Thừa Trạch cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Tôi nói đều là tình thế không thuận lợi, bây giờ nói một chút về ưu thế của tôi.
Thứ nhất, tôi là sinh viên Ma Võ, chuẩn võ giả hai lần tôi cốt.
Tôi sẽ nhanh chóng trở thành võ giả cấp 1, thậm chí tôi có nắm chắc sẽ lên cấp 3 trước khi vào năm hai đại học."
Lý Thừa Trạch khẽ gật đầu, đây là sự thật, hắn không phủ nhận.
Võ giả hai lần tôi cốt, có hi vọng trong vòng một năm tiến vào cấp 3, đương nhiên, cũng chỉ là có hi vọng, không phải ai cũng là Vương Kim Dương.
"Thứ hai, lần này là tôi chủ động tới tìm anh, cũng chính là muốn cầu cạnh anh.
Nếu như anh đáp ứng, vậy vào thời kỳ tôi khó khăn nhất này, anh là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Không nói cái khác, võ giả cấp 3 trong vòng một năm, ân tình vẫn là đáng giá, Lý quản lý không phủ nhận chứ?"
"Không phủ nhận, ân tình võ giả cấp 3, đáng giá hơn tưởng tượng của Phương tiên sinh nhiều."
"Thứ ba, mặc kệ công ty có triển vọng hay không, nói mà không có bằng chứng, ai cũng không tin.
Nhưng tôi có thể hứa, trong ba năm, tôi nhất định sẽ làm cho Lý quản lý trở thành võ giả, không tốn bất kỳ giá nào trở thành võ giả.
Không cần phí báo danh, không cần mua thuốc.
Tôi nghĩ, tôi lấy thân phận sinh viên Ma Đô hứa hẹn, chắc là đáng tin."
"Đáng!"
Lý Thừa Trạch khẳng định nói: "Sinh viên Võ Đại bình thường, tôi chắc chắn không dám coi là thật, nhưng lời hứa của sinh viên ưu tú Ma Võ, tôi tuyệt đối tin."
Tên này quá phối hợp, phối hợp đến mức Phương Bình cho là anh ta đã đáp ứng.
Lại không nghĩ Lý Thừa Trạch có chút lúng túng nói: "Phương tiên sinh, ngài nói những điều này tôi đều rất tán đồng.
Chính như ngài nói, tương lai của tôi ở công ty cũng chưa dám xác định, nhưng bây giờ ngài cam kết tất cả, đủ để tôi nỗ lực phục vụ ngài thời gian ba năm.
Nhưng ba năm sau thì sao?
Ba năm sau, nếu như xí nghiệp của ngày không được, tha thứ tôi nói chuyện hơi khó nghe...
Phải, khi đó tôi đã trở thành võ giả, nhưng tôi lại phải bắt đầu một lần nữa.
Mặc dù khởi điểm cao một chút, dùng thân phận võ giả bắt đầu, có thể để tôi lập tức từ bỏ sự nghiệp phấn đấu 8 năm, tôi hơi do dự.
Mặt khác, ngài nói công ty chuyển phát nhanh, tôi chưa từng làm về qua lĩnh vực này, cũng chưa chắc có thể đạt tới mong muốn của ngài.
Đến lúc đó một khi ngài bất mãn, tôi cũng không thể gánh chịu trách nhiệm như vậy."
"Anh lo lắng tương lai, đúng không?"
"Đúng, hiện tại giai đoạn ba năm, trở thành võ giả, dù ngài không trả bất kì thù lao gì, cũng là tôi kiếm lời, dùng 450 ngàn, đổi võ giả.
Cuộc mua bán này, bất kỳ người nào cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng ngài mua không chỉ là ba năm hiện tại của tôi, khả năng còn trì hoãn tương lai mấy năm, cái giá phải trả sẽ vượt qua cái giá trở thành võ giả."
Phương Bình khẽ cười nói: "Tôi thích tiếp xúc với người thông minh, anh rất lý trí.
Nếu như, tôi nói nếu như, ba năm sau tôi trở thành võ giả trung phẩm, để trường học sắp xếp anh trở thành tổng giám đốc nhà khách Ma Võ, anh cảm thấy có khả năng không?"
Ánh mắt Lý Thừa Trạch rốt cục tỏa sáng, gật đầu cười: "Phương tổng, rất tình nguyện vì ngài cống hiến sức lực!"
Ba năm sau, đừng nói cấp 4, chỉ là cấp 3, Phương Bình thật muốn nguyện ý giúp hắn, đại học Ma Võ sẽ rất ít khi từ chối yêu cầu như vậy.
Một tổng giám đốc nhà khách nhỏ thì tính là gì?
Phương Bình hứa hẹn lợi ích tương lai ba năm của anh ta, còn chuẩn bị tốt cho anh ta đường lui, tốt hơn mong muốn của anh ta.
Cứ như vậy, còn do dự cái gì!
Nịnh bợ nhiều năm như vậy, không phải vì tìm kiếm cơ hội như vậy sao?
Kỳ thật ngay khi Phương Bình nói ra những lời, ân tình võ giả cấp 3, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì anh ta đã có quyết định.
Anh ta còn trẻ, lúc này không liều một lần, chẳng lẽ cả đời cứ sống như vậy?
Sau khi trở thành võ giả, quản lý bộ phận phòng khách tính là gì?
Trước đó ra giá trên trời, cũng chỉ là thăm dò tính tình ông chủ tương lai một chút, không ngờ Phương Bình còn rộng rãi hơn dự liệu của anh ta.
Mặt khác, ba năm bước vào hàng ngũ trung cấp...
Lời này, cũng đủ để chứng minh sự tự tin của Phương Bình!
Một sinh viên vừa tốt nghiệp trung học, trước khi tiến vào Võ Đại quyết định lập nghiệp, biết lợi dụng thân phận và giá trị của bản thân, dùng cái giá thấp nhất, đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Dạng này người, dù làm ăn thất bại thật, thì đã sao?
Sau khi tốt nghiệp đại học, không làm ăn, cũng có thể là Đô Đốc, làm chó săn cho Đô Đốc, cũng tốt hơn làm thuê cho nhà khách.
Một câu "Phương tổng", khiến Phương Bình bật cười.