Chương 144: Nhập học Võ Đại
Nháy mắt, ngày mùng 1 tháng 9.
Ma Đô Võ Đại.
Lúc này ở trước cổng trường học có rất nhiều phụ huynh.
Mặc dù Ma Võ thu nhận không nhiều tân sinh viên, nhưng cũng có hơn một nghìn người, hiện tại lại có thêm phụ huynh, cũng có trên một ngàn người.
Nhưng lúc này, các phụ huynh đều đứng chặn trước cổng trường, liên tục phàn nàn.
“Chuyện này là sao, còn không cho các phụ huynh vào trong trường?”
“Đúng vậy, tôi còn muốn xem điều kiện trường học, môi trường ký túc xá, vậy mà không cho phép vào...”
“Con gái nhà tôi một mình xách ba cái vali, mà người đi đường cũng không thèm giúp nó xách một ít...”
“...”
Các phụ huynh cũng không định đi, phàn nàn, chờ đợi và chờ đợi. Cũng có người đứng ở hàng rào nói chuyện với con gái.
Phương Bình lúc này cũng mới tới, nghe bọn họ phàn nàn, mới biết hôm nay báo danh không cho phép phụ huynh vào cùng.
Phương Bình nghe câu này, cũng không để ý, tự mình đi về hướng cổng nhỏ vào trường.
Cổng chính Võ Đại, bình thường rất hiếm mở, chỉ mở cổng nhỏ.
Phương Bình đi qua, có vẻ hơi làm người khác chú ý.
Cổng phụ bên này, bây giờ bày một cái bàn việc dài thật dài, phía sau bàn làm việc đều là sinh viên, cũng là người đón tiếp tân sinh viên lần này.
Thấy Phương Bình đi tới, nam nữ sau bàn làm việc nhất thời có chút không xác định được thân phận của Phương Bình.
Bởi vì hành lý còn để bên kia khách sạn, Phương Bình đi tay không tới.
Đương nhiên, nếu như không chú ý giấy thông báo trúng tuyển trong tay cậu.
Chính là bởi nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển, mọi người mới không quá chắc chắn thân phận của cậu.
Chẳng qua mặc kệ là tân sinh viên hay khóa trên, Phương Bình vừa tới, lập tức có người hỏi: “Tân sinh viên?”
“Ừm.”
“Đúng thật rồi!”
Nam sinh vừa mới hỏi có chút ngoài ý muốn, trước đó trên mặt không lộ ra nét cười.
“Tới một mình?”
“Đúng.”
Phương Bình trả lời, nghiêng đầu nhìn xuống phụ huynh, nhẹ giọng nói: “Không cho phép phụ huynh vào sao?”
Người con trai cười nhạo một tiếng, khịt mũi coi thường nói: “Bình thường không cho phép vào, bây giờ cũng không được!
Còn thật sự cho rằng tới Ma Đô Võ Đại hưởng phúc làm lão gia hả?
Nếu dự định trở thành võ giả, vậy từ bây giờ trở đi phải chuẩn bị tâm lý trở thành võ giả.”
Người con trai nói xong, bên cạnh cũng có người xen vào nói: “Đàn em giỏi á, không mang gì đến, có thể bớt được không ít cực khổ.
Nếu đã vào Võ Đại, việc đầu tiên phải học được cách không phụ thuộc vào ai.
Đã là người lớn, còn phải có ba mẹ đi cùng, nhờ ba mẹ xách hành lý, khí huyết trong người cho chó ăn rồi à!”
Người xen vào lời nói sắc bén, nhắc nhở những phụ huynh xách hành lý cho những học sinh mới, vẻ mặt đầy khinh thường.
Tân sinh viên Ma Đô Võ Đại, khí huyết thấp nhất đều từ 130 cal trở lên, thi thực trắc cũng không tồi, chứng tỏ cũng tập luyện không ít.
Dưới tình huống này, không phân biệt nam nữ, cho dù tay xách hành lý, xách hai ba cái vali cũng không phải chuyện lớn.
“Được rồi, Châu Vân, cậu đừng nói người khác nữa, lúc chúng ta mới tới cũng gần như vậy.”
Người con trai trước đó nói chuyện cắt lời Châu Vân, quay đầu về hướng Phương Bình nói: “Lấy thư thông báo tới đây.”
Phương Bình cũng không quan tâm lời Châu Vân nói, dù sao cũng không phải nói cậu.
Cầm giấy thông báo trúng tuyển mang qua, người con trai cầm giấy báo trong tay nhìn lướt qua, nghiêng đầu nói: “Ai giúp dẫn bạn học Phương Bình đi làm thủ tục đây?”
Bàn làm việc hơn mười người, lúc này đều uể oải không tiếp lời.
Châu Vân vừa mới nói sắc bén, lúc này nhìn thấy người con trai đó nhìn mình, không khỏi phàn nàn nói: “Tôi không đi, thật không ý tứ gì cả!
Không phải học muội thì thôi đi, đổi thành một cái khác, học đệ khiêng nhiều hành lý, tôi xem náo nhiệt cũng được.
Tên này dáng vẻ càng già càng cáo, không có náo nhiệt xem, dù sao tôi cũng không đi!”
“Đúng vậy, không phải kẻ già đời thì cũng có người chỉ bảo rồi, tôi cũng không đi.”
“Lão Ngụy, không thì cậu tự dẫn đi đi!”
“...”
Các sinh viên có người gây rối, muốn người con trai phải đích thân dẫn đi.
Phương Bình cũng nghe ra, vì mình không mang theo hành lý lại không phải là con gái. Nên những tên này không có chuyện náo nhiệt để xem. Không có con gái để ngắm, đều không muốn đưa cậu đi.
Bên này đang này chen chúc với nhau, Châu Vân, người vừa nói không đưa Phương Bình đi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Vị phụ huynh này xin dừng bước!”
“Học đệ, lại đây, tôi đưa cậu đi!”
Giọng điệu Châu Văn không phải quá dịu dàng, dọa tiểu mập mạp mới tới có chút không biết phải làm sao.
Trong số các võ giả, người có thân hình mập mạp không nhiều, chiếm đa số là công nhân văn chức.
Sinh viên khoa võ thì người mập càng ít gặp hơn, bởi vì thường xuyên tập luyện rèn luyện, dáng người sẽ không bị béo phì.
Nhưng vị bạn học mới tới này, quả thực rất béo, cũng không biết có phải thuộc kiểu uống nước không thôi cũng mập không.
Tiểu mập mạp còn đang trong mơ màng, những người vừa mới từ chối không đưa Phương Bình đi, cũng nhao nhao mở miệng nói: “Học đệ, để tôi, tôi đưa cậu đi!”
“Đừng tranh với tôi! Để tôi”
“Học đệ, để chị dẫn cậu đi, một đám con trai không chu đáo như chị đâu.”
“...”
Nhìn thấy đám nam nữ tranh nhau đòi dẫn tiểu mập mạp này đi, mặt Phương Bình có chút đen lại, bà cha nó, tôi có chỗ nào không được chào đón chứ?
Có điều cậu nhìn thấy, tiểu mập mạp lôi tới ba đến bốn chiếc vali.
Đây còn chưa đủ, vừa nhìn bên cạnh cậu ta liền biết đây là cha mẹ cậu ta, bởi vì đối phương là đại mập mạp, trong tay cũng kéo theo hai chiếc vali.
Lúc này nhìn thấy sinh viên Võ Đại hoan nghênh con trai mình như vậy, trước đó bởi vì mấy chữ “Phụ huynh này dừng bước” này khiến cho cho hai đại mập mạp có chút không vui, cười ha ha tiếp lời nói: “Quách Thịnh còn không mau cảm ơn các anh chị đi con!”
Tiểu mập mạp rõ ràng không có nhiều chủ kiến, nghe cha mẹ nói như vậy, lập tức nói cảm ơn: “Cảm ơn anh chị.”
“Không cần khách sáo, “Quá Thừa” (1) đúng không? Chẳng trách...”
Châu Vân vẫn giống như trước đó, vẫn sắc bén như. Hiển nhiên cảm thấy tên này rất hợp với tiểu mập mạp, vừa nhìn là thấy dinh dưỡng quá thừa.
Trong đám người, Lão Ngụy trước đó nói chuyện tức giận trừng hắn, lại kiểm tra giấy thông báo trúng tuyển của Quách Thịnh.
Tiếp theo liền nói: “Châu Vân, cậu dẫn cậu ta, thuận tiện dẫn Phương Bình đi luôn.”
Hai chữ “Thuận tiện” này khiến Phương Bình muốn thổ huyết.
Tôi vẫn là không nhận được sự chào đón nồng nhiệt, ngay cả người dẫn đi cũng biến thành thuận tiện luôn rồi?
Không ngờ mình thế này mà phải hưởng lấy một ít may mắn của tiểu mập mạp, nếu không Phương Bình nghi ngờ mình phải đợi một lúc nữa mới được dẫn đi làm thủ tục.
Chuyện thuận tiện, Châu Vân không từ chối, trên mặt lộ nụ cười nói: “Được, hai vị học đệ theo tôi!”
Ngược lại Phương Bình không có vấn đề gì, nhưng Quách Thịnh thì phiền phức rồi.
Không cho cha mẹ vào cùng, cậu ta một mình hai tay đã xách nặng, những hành lý ba mẹ mang theo căn bản không cầm đi vào cùng được.
Đại mập mạp mới đầu không để ý, thấy con ttrai không cách nào xách thêm, cười ha ha chào hỏi Châu Vân nói: “Vị bạn học này, có thể phiền cậu cầm giúp Quách Thịnh một chút được không?
Chút nữa tôi nhất định mời các cậu ăn cơm...”
Châu Vân lạnh nhạt nói: “Chú à, không cần đâu, trường học có quy định, tân sinh viên vào nhập học, tất cả phải dựa vào bản thân, chúng cháu chỉ phụ trách dẫn đường, không được phép giúp đỡ.”
“Dù sao cũng không có thầy cô giáo ở đây, bạn học, giúp một chút...”
Đại mập mạp có vẻ hơi xem thường, cười ha ha tiếp tục nói lời hay.
Còn chưa nói xong, lông mày Châu Vân nhăn lại, khí huyết trên người đột nhiên bộc phát.
Đại mập mạp đối diện thực ra cũng là võ giả, có điều chỉ là cảnh giới cấp một, đồng thời nhìn dáng vẻ cũng là kiểu uống thuốc miễn cưỡng trở thành võ giả, có tiến hành rèn luyện xương cốt tứ chi hay không cũng khó nói.
Thực lực Châu Vân mặc dù không mạnh, nhưng cũng là đỉnh cấp một.
Dưới sự bộc phát khí huyết, sắc mặt đại mập mạp lập tức thay đổi, lúc này mới ý thức được cậu ta không phải là đối tượng bình thường nói chuyện làm ăn.
Sinh viên ở đây, đều là thiên chi kiêu tử, đều là xã hội tinh anh.
Châu Vân bộc phát khí huyết, lúc này mới chậm rãi nói: “Thực tế, cầm không hết đồ, có thể mang về.”
---
(1) Chơi chữ: đồng âm với Quách Thịnh, Guo chéng = Guo sheng