Chương 148: Chơi lớn đi!
“Thách đấu?”
“Cậu không biết?”
Phó Xương Đỉnh trong lòng có chút kinh ngạc, khí huyết của Phương Bình, cậu không nhìn ra, có thể vào phòng 86, ít nhất cũng gần trình độ tôi cốt lần thứ hai. Thậm chí Phó Xương Đỉnh cảm giác, người này khí huyết còn cao hơn so với tưởng tượng của cậu.
Người này mà sao mà không có người giúp đỡ xây dựng nền tảng được?
Ở cùng Dương Thành với Vương Kim Dương, sao lại không biết việc này?
Còn có, Dương Thành lại không lớn, làm sao lại xuất hiện nhiều yêu quái như vậy?
Lẽ nào Dương Thành còn có cả cường giả cấp tông sư hay sao?
Trong lòng nghi hoặc rất nhiều, Phó Xương Đỉnh cũng biết ý vì mới quen, nên không dám hỏi nhiều.
Mà chủ động giải thích: “Có thể Vương Kim Dương đã rèn luyện hoàn thành xương cơ thể rồi, có khả năng là đang chuẩn bị đột phá cảnh giới cấp bốn.
Nhưng anh ấy đột phá quá nhanh, sinh viên Nam Giang Võ Đại đã không đủ để gây áp lực cho anh ấy.
Vì vậy từ đầu tháng 8 trở đi, Vương Kim Dương liền đi khắp nơi du lịch, thách đấu, thách thức một vài võ giả đỉnh cấp ba, mấy ngày trước, Vương Kim Dương mới đi Kinh Đô.
Đương Nhiên, tôi không đi xem, lúc đó tôi chuẩn bị đi Ma Đô báo danh.”
“Anh ấy đi Kinh Đô?”
“Đúng vậy, võ giả cấp ba ở Ma Đô mặc dù không tính là quá mạnh, nhưng cũng không phải yếu, anh ấy mới đi Ma Đô, trong một ngày đánh nhau với 8 vị chủ quản lớp huấn luyện võ đạo.
Những lớp huấn luyện võ đạo này đều là võ giả trung cấp trấn thủ, trong đó cũng có không ít võ giả đỉnh cấp ba.
Với lại lớp huấn luyện võ đạo, dưới tình huống bình thường đều là do xí nghiệp lớn, cơ quan chính phủ, hoặc Võ Đại mở lớp cho người ngoài.
Vương Kim Dương dũng khí tràn đầy, đầu tiên lại chọn lớp huấn luyện võ đạo, tiếp theo người đứng sau những lớp huấn luyện này nhất định sẽ không để yên, võ giả trung cấp sẽ không ra tay, nhưng cường giả đỉnh cấp ba tuyệt đối sẽ liên tiếp nhảy vào.”
“Một ngày đánh 8 vị chủ quản lớp huấn luyện võ đạo...”
Phương Bình có thể nói gì?
Cũng không có lời nào để nói!
Đại gia à, lão Vương là trâu phá trời rồi!
Với lại anh ta mới đột phá cấp ba bao lâu?
Giữa tháng 4, lão vương đột phá cấp ba, bây giờ mới vào đầu tháng chín.
Cấp ba đột phá cấp bốn, tuyệt đối là cửa ải lớn, là loại rất rất lớn.
Nhưng lão Vương đi du lịch khắp nơi, lấy chuyện thách thức cường giả chèn ép chính bản thân mình, rõ ràng có thể đang phải đối mặt trước bình cảnh, đang tìm cách đột phá.
Từ đầu đến cuối thời gian chưa tới 5 tháng, Phương Bình cũng không thể không phục rập đầu xuống đất.
“Anh ấy như vậy không có nguy hiểm gì chứ?”
Phương Bình không nhịn được hỏi một câu.
Phó Xương Đỉnh nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu, cười nói: “Không có nguy hiểm lớn, nhưng thể diện của anh ấy quét các thế lực lớn, cường giả đỉnh cấp ba sẽ không ngừng ra tay.
Trừ phi anh ấy có thể đánh thắng tất cả võ giả cấp ba trở thành vô địch thủ. Nếu không, một khi bị thua, nhất định sẽ phải chịu đau khổ.”
“Có điều không thể không nói, mẫu người như Vương Kim Dương cũng là tấm gương của chúng ta.”
Lớn lên trong gia đình bình thường, học tại đại học võ bình thường, có thể ở đại học năm nhất trở thành võ giả cấp ba, năm hai bắt đầu thách thức các cường giả, một đường hướng phía bắc ngang dọc, nhắc đến chính là khí thế!”
“Là rất khí thế, nhưng tiếc là không tới phương nam...”
Phương Bình vẫn chưa nói xong, Phó Xương Đỉnh cười nói: “Phương nam không phải chưa từng đến, tôi nghe có người nói, lúc anh ấy đỉnh cấp một có đến Ma Đô, càn quét toàn bộ sinh viên là võ giả cấp một của Ma Đô.
Võ giả cấp hai của Đại học sư phạm Hoa Đông cũng ra tay, cuối cùng mặt mày xám xịt, thế mà thất bại.
Mấy trường khác không dám cho cảnh giới cấp hai ra tay, mất mặt lắm, mãi cho đến Ma Đô Võ Đại, có sinh viên cảnh giới cấp hai ra tay, mới khiến anh ấy bị thương mà về.
Càn quét võ giả cấp một của Ma Đô, bởi vậy có thể thấy được người này bá đạo như thế nào!”
“Bá đạo?”
Phương Bình thật sự khó có thể hình dung giọng điệu ôn nhu của lão Vương có chút liên quan nào với hai chữ "bá đạo"!
Cũng rất khó tưởng tượng, đối phương vậy mà càn quét võ giả cấp một Ma Đô.
Lão Vương trong ấn tượng của cậu không yếu, cũng là thiên tài, nhưng cũng tương đối với Nam Giang mà thôi, mà không phải là toàn Hoa quốc.
Nhưng đối phương càn quét Ma Đô, bây giờ một đường hướng về phương bắc, chuẩn bị càn quét võ giả cấp ba phương Bắc, đây là người có chút danh tiếng tại Nam Giang sao?
Phương Bình chấn động sâu sắc, trong đầu hiện lên cảnh lão Vương càn quét võ giả cấp một, không nhịn được có chút nhiệt huyết sôi trào...
Phó Xương Đỉnh liên tục chú ý Phương Bình, cảm nhận được khí huyết cậu lưu động, con ngươi hơi co rụt lại!
Tôi cốt lần thứ hai?
Không!
Có thể cao hơn!
Lần thứ ba… có lẽ không phải tôi cốt lần thứ ba, nhưng tuyệt đối gần tôi cốt lần thứ ba!
Dương Thành là một nơi nghèo nàn, sao có thể liên tiếp xuất hiện hai thanh niên yêu quái này?
Rất nhanh, Phương Bình khôi phục lại khí huyết bình thường, ngẩng đầu nhìn Phó Xương Đỉnh, cười nói: “Bạn học Phó...”
“Đừng gọi như vậy, mọi người cũng đều là bạn học, cũng là hàng xóm, đổi thành đại học bình thường là cũng xem như là bạn cùng phòng cũng được, sau này gọi tôi là lão Phó, lão Xương, lão Đỉnh đều được...”
“Lão phu? Lão Trưởng? Lão Đỉnh?”
Phương Bình khóe mắt có rút, cười khan nói: “Vậy tôi gọi cậu Xương Đỉnh, cậu có lẽ là võ giả phải không?”
Phó Xương Đỉnh cũng không phủ nhận, cười sáng lạn nói: “Là võ giả, có điều võ giả cũng không đại biểu là gì, mặc dù tôi là cấp một, nhưng thật muốn đánh nhau, nhưng chưa hẳn mạnh hơn so với Phương Bình cậu đâu.”
“Quá khiêm nhường rồi, tôi tính là gì, cũng không phải võ giả...”
“Phương Bình, giữa chúng ta không cần khiêm tốn.” Phó Xương Đỉnh chợt cười nói: “Vào Võ Đại, cũng không cần phải che dấu.”
“Bây giờ chỉ là khởi đầu mà thôi, phân chia mạnh yêu cũng không có quá nhiều ý nghĩa.”
“Tôi tới đây, một mặt là tới xem hàng xóm mới, thứ hai là vì xem tình hình mọi người, không ngờ người tôi gặp đầu tiên lại vượt ngoài dự liệu của tôi.
Lẽ ra tôi còn có chút kiêu ngạo, bây giờ phát hiện bản thân như ếch ngồi đáy giếng.
Buổi chiều tập trung, cậu chắc hẳn biết phải không?”
“Biết.”
Phương Bình gật đầu, cậu đã nhìn ra, Phó Xương Đỉnh hiểu biết nhiều hơn so với cậu, không khỏi hỏi: “Tập trung lại giáo huấn tân sinh viên? Hay là làm lễ khai giảng?”
“Có thể coi như vậy, cũng có thể là không.”
Phó Xương Đỉnh cười, không nói vội, mà nhìn lướt qua căn phòng, cười nói: “Cũng chưa mua nước sao? Đi thôi, thấy cậu chưa mua đồ, chúng ta vừa đi vừa nói, tôi cũng thuận tiện mua một ít đồ.”
Cậu ta cũng không đi làm quen với những bạn học khác, một sinh viên phòng số 86, khí huyết còn cao hơn so với người lần thứ hai tôi cốt.
Thiên tài cũng không phải khắp nơi đều có, quen Phương Bình là đủ rồi.
Phương Bình cũng không từ chối, đóng cửa xong, cùng với Phương Bình cùng nhau ra ngoài.
Đang đi, Phó Xương Đỉnh nói: “Buổi chiều tập trung, có thể xem là tiết mục thể hiện thực lực.
Ngày mai chúng ta sẽ bước vào tòa nhà Thực Huấn, bắt đầu lựa lựa chọn học viện.
Nhưng vào tòa nhà, mọi người cũng phải tìm hiểu một chút ai có thể trêu ghẹo, ai không thể trêu ghẹo.
Buổi chiều là thời gian mọi người tìm hiểu nhau, thật ra cũng là thời gian các đạo sư quan sát chúng ta.
Tình hình các sinh viên như thế nào, nên xem trọng những sinh viên nào, ngày mai sẽ đặc biệt chú ý, hôm nay mọi người đều sẽ có chuẩn bị.
Ngày mai hơn một nghìn người ở trong tòa nhà, cho dù có giám sát cũng có thể quan sát, nhưng cũng phải làm chuyện quan trọng nhất đó là tìm ra hạt giống mới được, vì vậy buổi chiều tập trung, có bao nhiêu thực lực, thỏa thích thể hiện!
Bây giờ không phải là lúc che giấu, một vị đạo sư tốt, có thể giúp chúng ta tiết kiệm vô số thời gian và tinh lực.”
Phương Bình có chút hiểu rõ, đơn giản mà nói, buổi chiều lựa chọn ra một nhóm người xuất chúng, những người này sẽ được trở thành đối tượng trọng điểm quan sát cẩn thận,.
Đợi đến ngày mai, các đạo sư sẽ đặc biệt quan sát, ai có tài năng đội ngũ quản lý, ai có năng lực thực chiến mạnh, đều có thể nhìn ra.
Cho mọi người một buổi tối để chuẩn bị, cuộc khảo sát này có lẽ kiểm tra năng lực tổ chức và lực phán đoán của các sinh viên.
Sẽ có người trong một đêm, ghép đội ngũ thành mấy chục người thậm chí hơn một trăm người, khảo sát năng lực.
Phán đoán ai có thể trêu ghẹo ai không, cũng cực kỳ quan trọng.
Lý Thừa Trạch nói 400 người, mọi người không cần cướp bể đầu.
Nhưng nếu không biểu hiện thực lực, làm thế nào khiến đạo sư chú ý đến?