Chương 156: Đều đang chuẩn bị (2)
Trương Ngữ cũng không so đo với cậu, nghĩ một chút mới nói: “Hình như là người Nam Giang Dương Thành.”
“Cấp ba học ở trường nào?”
Không nhớ nữa, có điều thông thường đều là Nhất Trung.”
“Nam Giang, trường cấp ba Nhất Trung, Dương Thành!”
Ánh mắt Tần Phượng Thanh thay đổi, cắn chặt răn nói: “Lần này chiêu sinh, Phương Bình bên kia tôi đi!”
Châu Nghiên lập tức nói: “Hội trưởng, Phương Bình học ở trường cấp ba Nhất Trung Dương Thành tại Nam Giang, Tần Phượng Thanh đánh không nổi Vương Kim Dương, dự định lấy học đệ cậu ta trút giận.”
“Cậu im miệng!”
Tần Phượng Thanh nổi nóng nói: “Tôi đi hỏi thăm tình hình, ai lấy lớn hiếp nhỏ? Cậu cho rằng tôi sẽ ỷ vào cấp bậc để ép người sao?”
Ý lời này cũng chỉ vào ai đó, Trương Ngữ sắc mặt có chút này, hội võ đạo sao có thể chiêu sinh loại người mánh khóe như vậy!
Nếu không phải gần đây mấy vị phó hội trưởng không có ở đây, mình cũng có chuyện phải làm, cậu ta căn bản sẽ không cho Tần Phượng Thanh tên nhóc này phụ trách chiêu sinh.
Nhưng bây giờ đã cho cậu ta phụ trách, không có đạo lý nào nửa đường lại đổi người.
Thở nhẹ một hơi, Trương Ngữ mở miệng nói: “Cậu có thể đi, những phải nhớ, đừng phá vỡ quy tắc của hội Võ Đạo!
Nếu như phạm vào quy tắc, cho dù Vương Kim Dương không tìm cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Biết rồi biết rồi, có thấy phiền không...”
Tần Phượng Thanh không nhẫn nại trả lời một câu, có chút cà lơ phất phơ cười một tiếng, cầm tài liệu của Phương Bình ra khỏi phòng hội nghị.
Cậu ta vừa đi, Châu Nghiên có chút không an tâm nói: “Hội trưởng, cậu ta sẽ không làm loạn lên chứ?”
“Không đến mức...”
Trương Ngữ lắc đầu, Tần Phượng Thanh dù sao cũng có kiêu ngạo của cậu ta, cho dù Phương Bình cùng học một trường với Vương Kim Dương, vậy cũng không có gì.
Giận cá chém thớt, cũng không đến nỗi trút giận lên người khác.
Đương nhiên, nếu như biết mối quan hệ của Phương Bình và Vương Kim Dương không chỉ đơn quan hệ cùng trường, vậy thì không dễ nói rồi.
Nói xong, Trương Ngữ lại khẽ thở dài nói: “Gần đây tôi sẽ bế quan, thời gian xuất hiện không nhiều, các cậu nhớ chút ý chút.”
“Bế quan..”
Đám người có chút nhíu mày, võ giả không phải không bế quan, nhưng rất ít khi bế quan, phần lớn dành nhiều thời gian đi chấp nhiệm vụ, trong nhiệm vụ nâng cao tu luyện.
Trương Ngữ mới đột phá cảnh giới cấp bốn chưa lâu, đột nhiên bế quan, hiển nhiên không phải vì đột phá cấp năm.
Vậy bế quan là vì cái gì?
Trương Ngữ lại không giải thích, lúc đầu, Vương Kim Dương ở Ma Đô bại trận, thua không phải là thực lực, mà là Ma Đô lấy lớn hiếp nhỏ, lấy cảnh giới võ giả cấp hai ra tay đả thương đối phương.
Bây giờ Vương Kim Dương đang ở cảnh giới cấp ba, đang thách đấu bắc địa cấp ba, có lẽ rất nhanh liền đạt tới cấp bốn.
Cậu ta lực chọn đi đến phương bắc thách đấu đột phá, một khi đột phá, Trương Ngữ nghi ngờ cậu ta sẽ đi về phía nam đối phá với Ma Đô lần nữa.
Mà Ma Đô Võ Đại chính là lựa chọn đầu tiên của cậu ta.
Trương Tổng Đốc của Nam Giang vừa đột phá cấp bảy, vội vàng muốn chứng minh thực lực, không chỉ thực lực của bản thân mình, bao gồm thực lực bên trong học sinh Võ Đại.
Vương Kim Dương làm tiền phong, Trương Tổng Đốc chỉ mong sao có người như vậy xuất hiện gây sự, sẽ dành sự ủng hộ lớn nhất cho người đó.
Là hội trưởng hội võ đạo Nam Giang, đả thương hội trưởng hội võ đạo Ma Đô Võ Đại, cũng có thể là vì báo thù hoặc có thể muốn Nam Giang Võ đại nổi danh, vì Nam Giang xứng danh, lẽ nào Trương Ngữ không phải là bàn đạp tốt nhất sao?
Cậu ta bây giờ, đối với Vương Kim Dương một trăm phần trăm sẽ thắng.
Nhưng cảnh giới cấp bốn của Vương Kim Dương rất khó nói.
Chuyến đi càn quét phương Bắc của Vương Kim Dương vẫn chưa kết thúc, Trương Ngữ dự định đoạn thời gian này bên bế qua tu luyện một vài chiến pháp uy lực lớn, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
...
Nhiệm vụ tiếp theo của Tần Phượng Thanh là làm nhiệm vụ chiêu sinh, Trương Ngữ bế quan chuẩn bị đối phó với Vương Kim Dương, người chuẩn bị đột phá cấp bốn.
Tất cả điều này Phương Bình đương nhiên không biết.
Lão Vương gần đây tắt điện thoại, biết anh ta đang thách đấu cường giả, Phương Bình cũng không tiếp tục gọi điện thoại hỏi thăm.
Phương Bình lúc này ăn xong cơm tối liền bắt đầu tu luyện.
Khoảng cách cậu tôi cốt lần thứ ba mới cũng mới có mười ngày.
Phương Bình lúc này, thực lực lại có tiến bộ.
Tài phú: 2100000
Khí huyết: 207 cal (209 cal)
Tinh thần: 208 hz (210 hz)
Khí huyết cùng tinh thần bây giờ đều có tiến bộ, Phương Bình lại cảm nhận được, thân thể thật sự đến cực hạn rồi, ba lần tôi cốt cực hạn.
Ngoại trừ cậu tiếp tục tôi cốt, hàm dưỡng thân thể, nếu không như vậy khí huyết chính là giá trị cức hạn.
Nhưng Cường Thân Dịch đã bị cậu dùng hết rồi, tôi cốt lần nữa cũng không biết phải đến khi nào, Phương Bình cũng vô thức tiếp tục suy nghĩ.
Ngày mai, đợi khi phân chia học viện và đạo sư hoàn tất, cậu liền dự định xin đột phá.
Lúc này, Phương Bình cũng không tu luyện cái khác, mà là Thung công.
Tu luyện Thung công, hai ngày trước mới đột phá cảnh giới Thực Trạm, Phương Bình đang thành thục rèn luyện, để tránh ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh giới Thực Trạm của Thung công rất mạnh, ít ra Phương Bình cảm thấy như vậy đã có dấu hiệu “Con lật đật”.
...
Phương Bình đang tu luyện, khu một lầu hai cũng rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang điều chỉnh trạng thái.
Hôm nay bị Phương Bình với Phó Xương Đỉnh vượt lên đứng đầu, mọi người bất mãn thì bất mãn, nhưng hai người đang ở dưới tình huống vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, vốn là đã chứng minh thực lực.
Thật muốn lấy lòng mọi người, sớm đã bị người khinh bỉ rồi.
Sinh viên không biết tình hình có thể cho rằng như vậy, với tư cách là một người nổi bật khu một, không ai sẽ nghĩ không ra thực lực của hai người này.
Lúc ấy 19 người chống đỡ áp lực, ngoại trừ Phương Bình bọn hắn, còn không có đến 5 người tinh lực dồi dào nói chuyện.
Cho dù năm người này cũng chưa chắc thoải mái hơn Phương Bình bọn học, nếu không lúc đó cũng sẽ không rên lên một tiếng.
Hôm nay chỉ là so đấu khí huyết, ngày mai mới là trọng điểm.
...
So sánh với trên lầu, khu một lầu dưới thoải mái hơn nhiều.
Không ít người giúp nhau thông cửa, hét lớn cùng nhau ăn đi ăm cơm, Quách Thịnh cũng là một trong số đó.
Lúc tiểu mập mạp Quách Thịnh kêu lên, nếu không phải mời Phương Bình cùng đi ăn cơm, người khác đều vẻ mặt bất ngờ?
Đơn giản hỏi thăm một hồi, biết được hai người chỉ là gặp mặt một lần vào buổi sáng, đám người lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Cái vị chuẩn võ giả tôi cốt lần thứ ba, tối nay nhất định sẽ không ra ngoài, tiểu mập mạp này rốt cuộc có biết ý nghĩa ngày mai là gì không?
Đám người lầu dưới như bọn họ thì không có gì đáng nói, đối với những người lầu trên mà nói có thể là liên quan cực lớn.
Là đạo sư chọn bạn hay là bạn chọn đạo sư, hoặc bạn là những người còn lại không thể không phân chia cho đạo sư, sự khác biệt như vậy ngày mai có thể thấy.
Tiểu mập mạp căn bản không hiểu những điều này, cái này khiến nhiều người thổn thức, cậu ta như vậy, tên này làm sao có thể trà trộn vào được Ma Đô Võ Đại!
...
Cùng lúc đó.
Kinh Đô.
Khách sạn Kinh Đô.
Vương Kim Dương dựa vào salon xem tivi, gương mặt nhàn nhã.
Bên cạnh là phó hiệu trưởng Nam Giang võ Đại, chính là có chút nôn nóng bất an nói: “Kim Dương, ngày mai nắm chắc không?”
“Không biết.”
Phó hiệu trưởng im lặng nửa ngày mới nói: “Trần Phong cấp ba đã lâu, lúc đầu nếu không phải ở địa quật bị vỡ xương tay trái, sớm đã đột phá cấp bốn rồi.
Cho dù như vậy, hiểu biết về lực chiến đấu, kinh nghiệm, năng lực phản ứng của cậu ta đã đạt đến cấp bốn.
Chỉ cần đợi tay trái hồi phục, lập tức đột phá cảnh giới cấp bốn, cậu không chuẩn bị một chút nào sao?”
“Không cần, đối thủ như vậy cũng là cần thiết đối với em.”
Vương Kim Dương thản nhiên cười nói: “Chờ một chút, đợi thách đấu xong Trần Phong, rồi đi Kinh Đô Võ Đại một vòng, em có lẽ gần cấp bốn rồi.
Phó hiệu trưởng, tài nguyên cảnh giới cấp bốn lần này, sẽ không thiếu phần của em chứ?”
Phó hiệu trưởng cười nói: “Cậu bây giờ là chiêu bài của Nam Giang Võ Đại, hiệu trưởng nói rồi, có thể ưu tiên cung cấp.
Đương nhiên, cậu sau này phải trả, dù sao tài nguyên võ đạo có hạn, cũng không thể vì một người như cậu phá vỡ quy tắc.”
“Đã hiểu, trước thời hạn trả đủ là được rồi.”