Chương 155: Đều đang chuẩn bị
"Còn có đạo sư Bạch Nhược Khê sở trường về kiếm dài, thật ra cũng là một lựa chọn tốt.
Bạch Nhược Khê đạo sư đỉnh cấp năm, nhưng chịu không nổi với sắc đẹp của cô ấy, năm nay mới hơn ba mươi tuổi, được bồi dưỡng cũng tốt, là nữ đạo sư thành thục phong tình, quả thật chính là cực phẩm nhân gian, nhưng đáng tiếc, kiếm pháp có vẻ không thích hợp với mình cho lắm...”
Phó Xương Đỉnh đối với đạo sư phụ trách tân sinh viên của Ma Võ rõ như lòng bàn tay, liên tiếp nói đến bảy đến tám người, thấp nhất cũng là ở cảnh giới cấp năm.
Đạo sư phụ trách tân sinh viên của Học viện Binh Khí đạt đến cấp sáu cũng chỉ có năm người, những phần lớn khác đều là cấp năm, nhỏ hơn là cấp bốn.
Mà những học viện khác, đạo sư cấp bốn tương đối nhiều.
Học viện Văn Khoa bên kia đa phần đều là cấp bốn đạo sư, cấp năm cũng rất ít.
Đến cuối cùng, Phó Xương Đỉnh hỏi: “Phương Bình, cậu sẽ chọn ai?”
Phương Bình do dự trong chốc lát mới nói: “Đường Phong đạo sư hoặc Từ Kiến Châu đạo sư?”
“Từ đạo sư?”
Phó Xương Đỉnh có chút ngoài ý, mở miệng nói: “Từ đạo sư mặc dù cũng là cấp sáu, nhưng mới đột phá cấp sáu chưa lâu, lần này cũng không xuất hiện, cậu sao nghĩ đến chọn Từ đạo sư?”
“Đường Phong đạo sư sở trường về quyền cước, Từ đạo sư thì về đao pháp, cảm thấy đao pháp dễ luyện hơn một chút.”
“Điều này ngược lại cũng đúng, có điều dễ luyện cũng chỉ tương đối mà nói, muốn thực sự luyện tốt cũng không đơn giản như vậy.
“Tôi chuẩn bị chọn La Nhất Xuyên đạo sư.”
Phương Bình có chút bất ngờ nói: “Cậu muốn học thương?”
“Một tấc dài một tấc mạnh, học thương an toàn hơn một chút.”
Phó Xương Đỉnh giải thích một câu, tiếp theo thấp giọng nói: “Hôm này ngoại trừ hai chúng ta, còn có 17 người, hai người tôi cốt lần hai không đáng suy nghĩ, 15 người còn lại chính là địch thủ ngày mai của chúng ta.
Có điều không thể không nói, cậu che giấu cũng tốt quá, vậy mà tôi cốt lần ba!”
Phương Bình khẽ cười nói: “Mình có giấu đâu?”
“Đây còn không tính là giấu à? Lúc cậu kiểm tra thực trắc, tuyệt đối chưa có tôi cốt lần thứ hai, bay giờ mới có thời gian bốn tháng, tôi cốt lần thứ ba, vượt quá dự đoán.”
“May mắn mà thôi.”
Phó Xương Đỉnh cười nói: “Không phải là may mắn hay không, tôi không quan tâm, võ đạo chính là như vậy, có người đi nhanh, có người đi chậm.
Có người đi xa, có người rất nhanh dừng lại.
Cậu có thể tôi cốt lần thứ ba, tôi không gưỡng mộ, tôi là nghĩ nếu là mình cũng có thể, đáng tiếc không đáng.
Ngược lại tôi rất vui, xem ra ngày mai chúng nắm chắc phần thắng lớn hơn một chút!
Chỉ cần ngày mai đánh luân phiên nhau, đạo sư chúng ta có thể tùy ý lựa chọn, nói không chừng viện trưởng xem trọng chúng ta, nhất thời động tâm, tự mình đến thu nhận học sinh cũng không chừng.”
Phương Bình lắc đầu nói: “Viện trưởng chưa chắc đã hợp với chúng ta, bận như vậy, lấy đâu thời gian chỉ bảo những người mới như chúng ta.
Thực lực mạnh, chưa chắc biểu hiện có thể dạy học sinh tốt, cấp sáu là đủ rồi.”
“Điều này ngược lại cũng phải...”
Phó Xương Đỉnh gật đầu, nghiêng đầu nhìn mấy người bên cạnh, cũng là tựa như khó lựa chọn, học sinh khác giỏi chạy ra.
Trong đó cũng có Đường Tùng Đình.
Ngoài ra còn có 3 nữ sinh, ba nữ sinh này trước đó bọn họ chưa từng thấy, trong đó có một người bình thường, hai người còn lại chính là không tồi
Phó Xương Đỉnh thấp giọng nói: “Có phúc rồi, cậu một người, tôi một người, bên trái tư thế hiên ngang cho cậu. Bên phải cô gái giống như là chim non nép vào người thuộc về tôi!"
“Haha!”
Phương Bình xin từ chối vì năng lực kém, mới lần đầu gặp mặt, cậu mới không tâm tư tán gái.
Huống hồ nhìn mấy cô gái này, coi bộ hận không thể biệu lộ muốn ăn thịt hai người bọn họ, Phương Bình không muốn tìm tai vạ.
Hai người vừa mới biểu diễn một màn, bây giờ ánh mắt của bọn họ cũng không có thân thiện như vậy, danh tiếng đều đã bị hai người bọn họ cướp đi rồi.
…
Tân sinh viên nhập học, ngày đầu tiên, ai nên nổi danh đều đã nổi danh.
Trong đó nổi nhất vẫn là Phó Xương Đỉnh và Phương Bình.
...
Hội võ đạo Ma Đô Võ Đại.
Phòng hội nghị.
Hội trưởng Trương Ngữ ngồi tựa vào ghế, có vẻ hơi mệt mỏi nói: “Có hạt giống nào tốt không?”
“Có, năm nay chất lượng tân sinh viên không tồi, võ giả tổng cộng có 58 người, tôi cốt lần thứ hai 8 người, tôi cốt lần ba một người.
Trong đám võ giả, tôi cốt lần thứ hai có tổng cộng 4 người, cũng đã rèn luyện xong một chi.
Chất lượng rất cao!”
Người nói chuyện chính là nữ sinh bị Tần Phượng Thanh chế giễu là tay chân của hội trưởng hội võ đạo Trương Ngữ, mà Tần Phượng Thanh lại không nói lời nào, cúi đầu xem tài liệu.
Trương Ngữ liếc mắt nhìn cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Còn có tân sinh viên tôi cốt lần thứ ba?”
“Vâng, tên là Phương Bình, thi tốt nghiệp thực trắc thành tích cũng tạm, 149 cal, không ngờ lại đạt đến tôi cốt lần thứ ba.
Nếu không phải bị người ta vạch trần, em còn cho rằng cậu ta đã đột phá võ giả.”
Rõ ràng, đột phá võ giả đơn giản hơn nhiều so với tôi cốt lần thứ ba.
“Ngu xuẩn, cũng chỉ có các người không nhìn ra!”
Tần Phượng Thanh cúi đầu mắng một câu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
Liên tiếp bị mắng mấy lần, cho dù tính cách tốt cỡ nào cũng nhịn không nổi, Châu Nghiên tức giận nói: “Tần Phượng Thanh, cậu từ đầu đã nhìn ra rồi sao?”
“Đương Nhiên...”
Tần Phượng Thanh trực tiếp thừa nhận, còn về chuyện gặp Phương Bình trước cổng trường, đánh chết cậu ta cũng sẽ không thừa nhận.
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tin sao?”
Châu Nghiên hừ một tiếng, tức giận nói: “Bản thân cậu cẩn thận chút, tôi đánh không nổi cậu, nhưng cậu mắng hội trưởng, mắng Mẫn đạo sư, mắng viện trưởng, đúng rồi, còn mắng Vương Kim Dương kia.
Những người này, sẽ có một người trừng trị cậu!”
Tần Phượng Thanh ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Tôi sợ ai? Lúc đầu Vương Kim Dương càn quét Ma Đô cấp một, mấy người cũng không dám ra tay, cũng chỉ có Tần Phượng Thanh tôi dám!
Vì vậy Tần Phượng Thanh tôi đây mới năm hai cấp một, năm ba cấp ba!
Tôi tư chất không có, tài nguyên không đủ, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu gan!”
“Cậu...”
Châu Nghiên xấu hổ nói: “Cậu hung hăng càng quấy!”
“Thôi đi, tiểu nữ nhân, chỉ biết đi cáo trạng, mấy chuyện như đi mách lẻo này, Tần Phượng Thanh tôi khinh!"
"Tần Phượng Thanh, đủ rồi đấy!"
Trương Ngữ xoa xoa trán, có chút đau đầu nói: “Cả ngày đừng chỉ biết đem chuyện này ra nói, cái miệng của cậu nên yên tĩnh một chút, sớm muộn cũng có ngày cho cậu nếm mùi đau khổ.”
“Thôi đi...”
Tần Phượng Thanh dè bỉu, lơ đễnh nói: “Thua người không thua trận, đánh không lại được thì mắng, mắng thắng người khác cũng là một loại bản lĩnh!"
Trương ngữ mặt đen lại, nửa ngày sau mới nói: "Ít dây vào những cái này, lần này đại học năm nhất có thể chiêu mấy tân sinh viên.
4 người tôi cốt lần hai trở thành võ giả, còn có Phương Bình tôi cốt lần ba, cùng với mấy sinh viên tôi cốt lần hai còn lại, đều có thể cân nhắc.”
Còn về những võ giả cảnh giới cấp một bình thường, Trương Ngữ trực tiếp không nhìn đến.
Những người này hiện tại thực lực không yếu, nhưng cũng chỉ là tương đối trong số tân sinh viên mà thôi. Nếu ở Ma Võ cũng không được để mắt tới, ngày sau tốt nghiệp cũng chưa chắc có thể trở thành võ giả cấp ba.
Ngược lại là bây giờ còn có những chuẩn võ giả tôi cốt lần hai, xác xuất trở thành võ giả cấp ba càng cao.
Tần Phượng Thanh cũng không nói tiếp, ngồi ngốc ra, đột nhiên vỗ xuống bàn một cái, phẫn nộ nói: “Tôi nói vì sao có chút quen tai!”
Lúc này, trong tay cậu ta cầm chính là tài liệu của Phương Bình.
“Nam Giang, Dương Thành, Nhất Trung...”
Tần Phượng Thanh không có phản ứng chuyện của hội trưởng chiêu sinh, ngẩng đầu hỏi: “Vương Kim Dương là người ở đâu?”
Trương Ngữ nhíu mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Nói thẳng là người ở đâu, anh là hội trưởng, cũng không phải là cha tôi, lấy đâu ra mà hỏi nhiều vậy.”
Trương Ngữ khẽ quát: “Tần Phượng Thanh, cậu phách lối vừa thôi, cậu muốn vào phòng thực chiến thử chút không?”
Tần Phượng Thanh có chút ngượng ngùng, nhạt nhẽo nói: “Tôi muốn hỏi là người ở đâu, anh biết thì nói, không biết thì thôi, lúc nào cũng lấy cấp bốn ép người, vui không?”
Hội trưởng đã vào cảnh giới cấp bốn, không phải là người cậu ta có thể thách đấu.
Vào phòng thực chiến, bước ra liền biến thành đầu heo.
Các tân sinh viên tới, sau đó hội trưởng sẽ bắt cậu đi chiêu người, mang cái đầu heo đi chiêu người, mất hết mặt mũi.
Trương Ngữ hừ nhẹ một tiếng, mấy người Châu Nghiên tươi cười, ai bảo cậu khoa trương, giờ biết sợ rồi chứ!