Chương 173: Thiên tài không phải là nhân tài
"Vậy nếu em không chọn Lữ đạo sư thì sao?"
"Không biết nữa, kết quả tốt nhất chính là em bất ngờ bị thương nặng, không thể không thôi học, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy."
"Đã muốn làm mãnh hổ, mà trong lòng lại ngây thơ như chim cút như thế, em còn non và xanh lắm, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.
Anh nói nhiều như vậy, cũng coi như trả lại ân tình cho Vương Kim Dương..."
Phương Bình lại lần nữa bị bất ngờ, ân tình?
Tần Phượng Thanh lạnh nhạt nói: "Lúc đó chỉ bị gãy vài cái xương sườn, không bị đánh vào chỗ hiểm, đây chính là ân tình.
Nói thật, em so với Vương Kim Dương, chênh lệch một trờ một vực đấy."
Phương Bình có chút buồn bực, có chút không phục, mình thật sự kém như vậy sao?
Hay là, do ảnh hưởng từ đời trước, ngoại trừ mang theo một chút sự từng trải của nhân sinh, cũng mang theo một chút ảnh hưởng không tốt… ví như đã quen an phận rồi.
Từ một thế giới nhân loại hòa bình đến một thế giới tương tự, đương nhiên lúc này vẫn nghĩ thế giới này cũng hòa bình.
Chứ không phải có suy nghĩ giống một số người khác, lúc nào cũng nghĩ tới máu tanh, tranh cướp!
Tần Phượng Thanh cũng mặc kệ cậu nghĩ gì, ngáp một cái nói: "Anh nói nhảm thế đủ rồi, được rồi, cứ như vậy đi.
Còn nữa, hội võ đạo muốn tuyển người mới, ý của anh là nếu không cần tham gia thì đừng đi, cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.
Thực lực quá yếu, ở hội võ đạo cũng chỉ làm cảnh thôi. Thôi đi đây."
Buông ra những lời này, Tần Phượng Thanh trực tiếp rời đi.
Chuyện vừa mới phát sinh kia cũng không giống như trong dự đoán của Phương Bình. Cậu cho rằng Tần Phượng Thanh đến làm thân, rốt cuộc Tần Phượng Thanh nói anh ấy từng bị Vương Kim Dương đánh.
Cậu cho rằng Tần Phượng Thanh đến báo thù, kết quả Tần Phượng Thanh lại nhắc nhở cậu, Võ Đại không hề tốt đẹp như cậu tưởng tượng.
Cuối cùng còn nhắc nhở cậu không cần tham gia vào hội võ đạo, bởi vì thực lực quá thấp, có đi cũng vô dụng.
Tất cả những chuyện đã xảy ra và những gì Phương Bình nghĩ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khiến hắn trong chốc lát ý thức được một vấn đề!
Không được tiếp tục xem sinh viên Võ Đại là sinh viên đại học bình thường, những gì bọn họ trải qua nhiều hơn minh nghĩ!
Cậu còn nhớ, lần đầu tiên gặp Tần Phượng Thanh, đối phương vừa mới trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thanh đao được mang theo bên người mơ hồ có mùi máu tanh…
Người như vậy, mình có thể xem là sinh viên đại học năm ba bình thường được hay sao?
Võ Đại không phải trường học, hoặc nên nói, không phải là đại học khoa văn bình thường, nếu muốn duy trì tâm thái trước đó, rất có thể sẽ gặp chuyện.
Lần này, Phương Bình đã chân chính ý thức được điểm này!
Ma Võ, cường giả như mây, không ít người cấp sáu cấp bảy, ra ngoài xã hội có thể đảm nhiệm chức Tổng Đốc một phương, lại còn tham gia công nghiệp chế tạo thuốc, chế tạo binh khí, kinh doanh vài công ty lớn, thu được vô số tài phú,... Một thể tổng hợp như vậy thật sự có thể xem là trường học bình thường được hay sao?
Đây không phải là trường học, ít nhất không phải về mặt nghĩa đen kia. Đây chính là một con quái vật khổng lồ…
Lại nhớ tới Lý Thừa Trạch, một sinh viên tốt nghiệp trường đại học phổ thông nổi tiếng, đã tốt nghiệp 8 năm, nhưng lại vô cùng kính nể một tân sinh viên nhỏ bé của Ma Võ như mình. Thực ra, Phương Bình nên sớm ý thức được vấn đề mới phải.
...
Khu ký túc xá của giảng viên và công nhân viên chức.
Nói là ký túc xá, thực ra nơi này là một khu biệt thự xa hoa thì đúng hơn!
Từng căn biệt thự độc lập căn bản không hề liên quan gì đến cụm từ 'ký túc xá'.
...
Biệt thự số 8.
Lúc Phương Bình gõ cửa, Lữ Phượng Nhu tự mình ra mở cửa.
Hoặc nên nói, nguyên một toà biệt thự chỉ có một mình Lữ Phượng Nhu ở.
Nhìn thấy người đến là Phương Bình, Lữ Phượng Nhu cũng không quá bất ngờ, bình thản nói: "Đến rồi."
"Vâng, đạo sư, em tới là..."
"Đột phá võ giả đúng không?"
Lữ Phượng Nhu ngắt lời cậu, xoay người nói: "Vào đi."
Nói xong cũng mặc kệ Phương Bình, tự nhiên đi vào phòng khách, tựa người vào ghế sô pha tiếp tục xem ra TV.
Phương Bình đứng ngoài cửa có chút bất đắc dĩ, muốn tìm đôi dép đi trong nhà để thay, nhưng phát hiện trên kệ giày chẳng có đôi dép nào cả!
Ý của Lữ Phượng Nhu là gì?
Lẽ nào không chuẩn bị tiếp đãi khách sao?
"Đi vào đi, không cần thay đổi giầy."
Lữ Phượng Nhu hình như biết cậu đang nhìn cái gì, trực tiếp nói thẳng.
Phương Bình nghe vậy chỉ có thể trực tiếp vào nhà.
“Khí huyết ngừng tăng trưởng rồi hả?”
“Đã đến cực hạn của ba lần tôi cốt, vẫn dừng lại ở mức 209 cal.”
“Cũng gần với dự liệu của cô, nhưng có thể trong gian đoạn không phải võ giả mà rèn khí huyết lên được 209 cal, thật không đơn giản, hẳn là có kỳ ngộ nào khác.
Đương nhiên, không đáng kể, có mạnh hơn nữa thì cũng vẫn không phải là võ giả, bất kỳ một võ giả đỉnh cấp một nào cũng không phải là người mà em có thể trêu chọc.
Cô đang nói đến là Võ Đại võ giả, đừng nghĩ xã hội võ giả cũng là võ giả, chỉ là một đám rác rưởi có khí huyết thôi!”
Lữ Phượng Nhu vô cùng khinh bỉ xã hội võ giả, thấy Phương Bình đang đứng, thuận miệng nói: “Ngồi đi.”
Phương Bình nhìn một vòng, đành ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên cùng một chiếc sô pha.
"Lựa chọn đột phá trở thành võ giả là lựa chọn rất chính xác."
Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: “Nói như thế bởi vì xương cốt của con người trong thời kỳ không phải võ giả, một lần tôi cốt tương đương với rèn luyện một phần xương cốt. Em đã hoàn thành ba lần tôi cốt, tương đương với rèn luyện ba phần xương.
Đây chỉ là toàn bộ thân thể, rèn luyện ba phần xương toàn thân độ khó như thế nào tự em biết.
Muốn tiếp tục rèn luyện toàn thân đến bốn phần… Hầu như không thể.
Cho dù có thể cũng chỉ tốn thời gian dài!”
“Sau khi vào cấp một thì khác. Có thể đơn độc chọn một chi, tiến hành rèn luyện, mục tiêu là rèn luyện xương của chi đó đến chín phần!
Hiện tại em đã rèn ba phần xương rồi, sau khi lên cấp một thì dễ dàng hơn người khác nhiều, chỉ cần rèn thêm 6 phần nữa là đủ.”
Phương Bình thấy Lữ Phượng Nhu cũng dễ nói chuyện, do dự một chút, hỏi: “Không phải rèn luyện hết sao ạ?”
"Em nói đùa gì thế!"
Lữ Phượng Nhu tức giận nói: "Xương cốt của con người nào có đơn giản như vậy? Hiện tại em có thể rèn xương tuỷ sao? Võ giả dưới cấp ba đều rèn luyện tầng xương cốt bên ngoài thôi, chín phần đã là cực hạn rồi.
Chờ sau khi em hoàn thành rèn luyện xương cốt, sau đó sẽ thoát thai hoán cốt. Bước cuối cùng không phải mạnh mẽ rèn luyện gì, mà là thoát thai hoán cốt một cách tự nhiên.
Đương nhiên, đây là chuyện của tông sư."
Phương Bình cảm thấy mình lại có thu hoạch. Cường giả chỉ thuận miệng nói một câu đã có thể khiến người khác thu hoạch được rất nhiều thứ.
Không phải võ giả, một lần tôi cốt, tương đương với rèn luyện một phần xương cốt toàn thân.
Ba lần chính là ba phần!
Võ giat dưới cấp ba, lựa chọn rèn luyện một trong tứ chi, có thể tèn luyện được nhiều nhất là chính phần, xem như hoàn thành rèn luyện.
Cuối cùng là rèn luyện xương tủy, nhưng phải chờ đến cảnh giới tông sư để thoát thai hoán cốt một cách tự nhiên.
"Em đã hoàn thành ba lần tôi cốt, đối với quá trình tu luyện dưới cấp ba đều sẽ có sự tăng trưởng nhanh. Thực tế, cũng không phải ai cũng có thể chịu được ba lần tôi cốt.
Đừng nghe mấy người kia nói chỉ cần cam lòng tiêu tốn tài nguyên là có thể nuôi dưỡng được võ giả với ba lần tôi cốt, cái này có liên quan đến điều kiện cá nhân.
Bằng không, nếu chỉ đơn giản như vậy, mọi người dù có tốn chút thời gian cũng sẽ chọn tôi cốt ba lần để sau đó tiết kiệm thời gian."
Lữ Phượng Nhu nói xong, lại cười: Cho nên nói, thực ra em cũng được xem như là thiên tài, có cảm thấy cô thiếu tận tâm với thiên tài hay không?"
"Không có ạ."
Phương Bình lắc đầu nói: "Tu luyện là chuyện của chính mình, đạo sư cũng chỉ là đạo sư hướng dẫn tu luyện, cũng không phải là cha là mẹ, em không cảm thấy có gì không thích hợp cả."
"Ha ha, lời này cũng đúng, mà cũng không đúng."
Lữ Phượng Nhu lẫm lẫm liệt liệt tựa người trên sô pha, tiện tay đổi qua kênh khác, lười biếng nói: "Thật ra, có rất nhiều lúc cô cảm thấy thiên tài cũng không hẳn là chuyện tốt gì."