Chương 174: Thiên tài không phải là nhân tài (2)
"Thiên tài càng muốn nhiều thứ hơn, lá gan cũng lớn hơn, trong đầu chỉ nghĩ nhất trời nhì đất, thứ ba là mình.
Loại người này càng về sau càng mau chết sớm!
Bình thường một chút thật tốt biết bao, chết già, chết bệnh ít ra cũng có thể hưởng cuộc sống yên ổn.
Thiên tài thì sao?
Người khác cấp một, nó đã cấp ba, người khác còn đang hưởng thụ cuộc sống, nó đã phải vào sinh ta tử.
Tuổi vẫn còn trẻ, còn chưa hưởng thụ gì, chưa từng sống phóng túng một lần, đã phải chết mất rồi, có những lúc cảm thấy không đáng thay cho bọn họ.
Thực ra cô không ưa thiên tài chút nào, nhưng dù sao cô cũng là cường giả đỉnh cấp sáu, không nhận một vài thiên tài thì làm sao ăn nói được.
Biết học sinh của cô vì sao chết sớm không?"
Phương Bình lắc đầu, cho dù biết, cậu cũng sẽ không nói.
"Ha ha, bởi vì bọn họ là thiên tài a! Có một số việc cô không lừa các em, ở chỗ cô, sẽ có nhiều thuốc hơn một chút, nhiệm vụ sẽ nhiều hơn một chút, tiến bộ cũng sẽ nhanh hơn một ít.
Cho nên học sinh của cô cũngđột phá nhanh hơn một chút.
Ngay sau đó liền như thế này, bọn họ đều xem bản thân là thiên tài có một không hai, không gì không làm được.
Nhiệm vụ người khác không dám tiếp nhận, bọn họ nhận!
Nhiệm vụ người khác sẽ không nhận, bọn họ nhận!
Cuối cùng, chết rồi!
Nhưng cũng không thể phủ nhận một điểm, trong đám học trò của cô, nhiều nhất là cấp ba.
Mấy năm qua, trừ em và Triệu Tuyết Mai, cô đã thu nhận 12 học sinh, trong đó có 11 đứa cấp ba… Còn một đứa cấp bốn!
Hiện tại, đứa cấp bốn chết rồi, hơn nữa, 3 đứa cấp ba cũng chết rồi. Còn 3 đứa khác bị thương rất nghiêm trọng, cô cho tụi nó thôi học, trở về hưởng thụ cuộc sống bình thường, tụi nó không vui, còn muốn tiếp tục liều, vậy cô chẳng quản nữa, tuỳ tụi nó vậy.
Hiện tại còn nguyên vẹn từ đầu tới chân có tổng cộng 5 đứa, không tính hai đứa em.
5 đứa này đều là cấp ba, 4 đứa ở trà trộn lăn lộn ở bên ngoài, không biết sau đó có chết mất đứa nào không. Còn một đứa đang học ở trường, là nữ sinh.
Sau này có chuyện gì, nếu cô không có ở trường, có thể tìm nó, nó có trách nhiệm hơn mấy đạo sư bình thường.
Lát nữa cô cho em số điện thoại của nó, em tự liên lạc.”
Lữ Phượng Nhu không che giấu, cũng chẳng có gì đáng che giấu, thuận miệng kể ra tình hình học sinh của mình.
Sau lại nói: “Nếu em muốn sống lâu một chút, vậy thì tự mình tìm đường sống. Cô không phải mẹ em, nhắc nhở thì được, nhưng khuyên can thì không.
Cùng lắm thì nếu em chết rồi, cô sẽ giúp em tranh thủ thêm phúc lợi, bồi thường tiền nhiều thêm chút, để người nhà em không phải cực khổ.
Người nào người nấy đều tự cho rằng mình là thiên tài, mình rất lợi hại, nói mấy câu đã không biết trời đất là gì rồi."
"Nhưng mà cô thấy em cũng là người tiếc mạng. Hôm qua lúc phân viện, cuối cùng có thể đầu hàng chịu thua, kỳ thực rất thú vị."
Lữ Phượng Nhu hiếm khi nở nụ cười, cười nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này kỳ thực có lúc rất đúng.
Đương nhiên, cô không muốn biến em thành kẻ sợ chết, mà là nhìn rõ cục diện.
Lúc nên tranh, thì cứ như trước đó, cứ đi tranh mới có nhiều điểm thưởng!
Lúc không nên tranh lại đi đánh nhau tranh sống chết với người khác, có nghĩa lý gì không?”
Phương Bình gật gật đầu, do dự một chút mở miệng nói: "Đạo sư, em nghe nói..."
"Nói!"
"Em nghe nói bởi vì chuyện của anh Vương Kim Dương..."
Lữ Phượng Nhu ngắt lời nói: "Nghe ai nói? Quên đi, không cần phải để ý những thứ này.
Em không phải là võ giả, cũng chả là cái cóc khô gì cả, không ai thèm tính kế gì với em đâu, đừng có tự luyến.
Đây là cuộc tranh chiến giữa Võ Đại phổ thông và các trường lớn nổi tiếng, không có quan hệ gì với các em cả!
Chỉ là Vương Kim Dương hiện tại lún hơi sâu, đạo sư của cậu ta bị… bị kẹt trong tuyệt địa, cậu ta muốn nhanh chóng đột phá.
Bởi vì không có thế lực và gia tộc chống lưng, cậu ta chỉ có thể lực chọn phương thức lộ liễu nhất, vì Nam Giang tỉnh, vì Nam Giang Võ Đại xông pha chiến đấu, để đổi lấy tất cả những gì mà cậu ta muốn!
Vương Kim Dương có thể sẽ chết rất nhanh, cũng có thể sẽ tiến bộ nhanh chóng, đây là con đường mà cậu ta lựa chọn, người khác rất khó thuyết phục.
Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, Vương Kim Dương cũng không phải hạng người ngốc nghếch.
Sau lưng cậu ta cũng có tông sư nâng đỡ, có sự đảm bảo an toàn nhất định. Nếu như cậu ta thật sự có thể nhanh chóng đột phá tông sư, hai đại tông sư ở bất cứ nơi nào cũng đều là sức mạnh không thể coi thường được!
Chuyện dính dáng đến tông sư, em còn lâu mới với tới, hiện tại không cần phải quan tâm.
Chẳng phải em nói muốn đột phá võ giả sao?
Đến xin thuốc?”
“Em có.”
Phương Bình ghi nhớ chuyện này trong lòng, nhưng không tiếp tục hỏi nữa. Như lời Lữ Phượng Nhu nói, cậu còn quá yếu, có muốn dính vào cũng không có tư cách.
Phía sau chuyện lão Vương tranh tài có liên quan đến việc tranh giành giữa các Võ Đại, liên quan tới tranh giành giữa các tông sư, không phải là chuyện cậu có thể tham dự.
Việc cấp bách, vẫn là đột phá võ giả.
"Có là tốt rồi, như vậy đi, ngày mai cô sẽ qua ký túc xá của em, em tự chuẩn bị một chút, lựa chọn đột phá liền được.
Thực ra em đã hoàn thành ba lần tôi cốt, bạo phát khí huyết khi đột phá sẽ không ảnh hưởng quá lớn, vấn đề an toàn hẳn sẽ không quá đáng ngại.
Làm đạo sư của em, cô hy vọng em có thể phát triển nhanh như gió, lại không hy vọng em tiến bộ quá nhanh, sớm tham gia vào tất cả những chuyện này.
Nhớ kỹ những lời giáo huấn về sư huynh sư tỷ của em, chết gần một nửa. Những năm trước đây, cô luôn đặt tình cảm sâu nặng đối với các em.
Có thể nói cô coi mấy đứa nó như con trai con gái mình vậy. Nhưng mà người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cô cũng hiểu rõ, cô vượt qua ranh giới rồi.
Cô chỉ là đạo sư của các em, còn đi đường nào là do các em chọn...
Cô càng thương em nhiều bao nhiêu, khi em chết rồi, cô khó chịu. Em thương cô nhiều, khi cô chết rồi em cũng sẽ khó chịu. Không cần phải như vậy.
Vương Kim Dương lại chính là như vậy. Trương Thanh Nam sống chết chưa rõ, trên thực tế có khả năng đã sớm chết rồi, Vương Kim Dương vẫn còn ảo tưởng đi cứu viện.
Nếu không như vậy, cậu ta không cần thiết phải như thế..."
Lữ Phượng Nhu than thở một tiếng, cô không phải không có cảm tình, cũng không phải làm loạn, chỉ là thật sự không muốn gửi gắm tình cảm cho học sinh nữa thôi.
Quá khó chịu rồi!
Lúc trước, nhóm học sinh đầu tiên gồm 3 đứa, cô từng thật sự xem tụi nó như con cái mà nuôi dạy!
Nhưng kết quả thì sao?
3 đứa nó không nói tiếng nào đã đi địa quật, chết 2 đứa tàn 1 đứa!
Lữ Phượng Nhu muốn khóc cũng không có chỗ khóc, muốn báo thù cũng không tìm tới đối tượng báo thù!
Sau đó, lại có thêm học sinh chết rồi, từng đứa từng đứa ra đi, cô sớm đã không chịu nổi rồi.
Hiện tại thu nhận học sinh chính là để ứng phó với việc xấu.
Nói với Phương Bình vài câu, Lữ Phượng Nhu lên tiếng đuổi người nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, cô phải ngủ bù rồi."
Phương Bình dở khóc dở cười, đuổi người kiểu này cũng quá thẳng thắn rồi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Lữ Phượng Nhu nói chuyện làm việc thẳng thắn, cũng bớt cho cậu rất nhiều phiền phức.
Đến khi Phương Bình đứng dậy muốn rời khỏi, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên nhớ ra cái gì, thuận miệng đọc một dãy số, nói: “Đây là số điện thoại của sư tỷ em, có gì có thể liên hệ với nó, nhưng nếu không có việc gì thì đừng làm phiền người khác.
Đương nhiên, nếu có võ giả đến gây phiền phức cho em thì cứ tìm nó.
Có đạo sư nào gây phiền phức cho em thì trực tiếp nói với cô.
Chết khi làm nhiệm vụ cũng được, chết ở ngoài chẳng sao, ở trường học, xảy ra phiền toái, tìm cô!"
"Cảm ơn đạo sư."
Lữ Phượng Nhu vung vung tay đuổi người, cũng không để ý cậu liệu sẽ có cảm kích hay không.
...
Đợi Phương Bình rời đi, Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút, bấm một dãy số, mở miệng nói ngay: “Mấy người tranh là chuyện của mấy người, đừng để ảnh hưởng đến người bình thường, đặc biệt là tới tôi!
Chớ chọc tôi, chọc tôi bực, tôi chém chết cả nhà các người!"