Chương 178: Tìm cớ cũng cần phải có lý (2)
Phương Danh Vinh sững sờ, Đàm Chấn Bình cũng không quan tâm những chuyện đó, nói một tiếng, lại chúc một câu, sau đó ung dung rời đi.
Phương Bình vừa vào đại học đã trở thành võ giả, đây cũng không cùng khái niệm với phi võ giả như trước nữa.
Nếu tiếp tục để ba cậu ta làm bảo vệ gác cổng, ngược lại sẽ có chút cảm giác nhục nhã, mặc dù chưa chắc Phương Bình sẽ suy nghĩ như thế.
Việc này cho dù cậu ta không đề cập tới, giám đốc cũng sẽ nói.
Cho nên, thêm một người vào biên chế… thì có làm sao!
Cũng không phải sẽ có thực quyền, chẳng qua là có thêm tiền lương và tiền thưởng mà thôi, ai quan tâm chứ?
Phương Bình sau này có thành tựu, cũng sẽ ghi nhớ phần ân tình này, loại ân huệ này cũng không uổng công đầu tư, cả nhà cùng vui.
…
Phương Bình đương nhiên là không rõ chuyện của ba mình có bước tiến triển như vậy.
Cho dù biết rồi, Phương Bình cũng sẽ không nói gì.
Gọi điện thoại cho người nhà xong, Phương Bình suy nghĩ một chút, cũng gọi điện thoại cho lão Vương, kết quả, không ai bắt máy.
Phương Bình cũng không biết tình huống bây giờ của Vương Kim Dương như thế nào, thấy thế chỉ để lại tin nhắn, cũng không gọi điện thoại thêm nữa.
Còn bọn Ngô Chí Hào, Phương Bình không thông báo.
Bọn họ còn cách đột phá xa lắm, nếu mình gọi điện thoại, phần lớn sẽ cảm thấy mình đang khoe khoang, đả kích niềm tin của bọn họ, vẫn là để bọn họ không biết thì tốt hơn.
…
Nói chuyện điện thoại xong, Phương Bình vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút.
Mới vừa tắm xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ rồi.
Phó Xương Đỉnh vừa vào cửa liền nói: "Phương Bình, sáng sớm cậu không đi là đúng đấy, sớm biết như vậy tớ cũng xin nghỉ rồi…"
Nói xong, Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhìn chung quanh một phen, cười híp mắt nói: "Được đó nha, ban ngày ban mặt mà dám mang gái về phòng!"
"Hả?"
Phương Bình kỳ quái nói: "Gái gì ở đây?"
"Đừng gạt tớ, không phải gái thì cậu tắm rửa làm cái gì…"
"Mới vừa tu luyện xong, trên người mồ hôi dơ, đừng có nghĩ xấu tớ như vậy."
Phương Bình không nói gì, Phó Xương Đỉnh cười khan một tiếng, sau đó trợn mắt nói: "Cậu đột phá rồi?"
Mới vừa rồi còn không có cảm thụ gì, nhưng mà trong lúc này, cậu ta nhận ra có gì đó không đúng!
"Ừm."
"Đúng là nhanh thật!"
Phó Xương Đỉnh cũng không quá kinh ngạc, Phương Bình đã qua ba lần tôi cốt, muốn đột phá rất đơn giản.
Chỉ là không ngờ Phương Bình sẽ chọn lúc vừa vào học liền đột phá, cậu ta còn tưởng Phương Bình sẽ tiếp tục chờ thêm một quãng thời gian nữa.
"Tớ hiện tại vừa mới luyện xong 30 đốt xương chân phải, riêng xương hông chưa luyện. Bây giờ cậu đột phá rồi, nhìn dáng vẻ chắc không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp tớ rồi."
Phó Xương Đỉnh cảm thán một câu, tiện tay cầm thẻ võ đạo ném cho Phương Bình, nói: "Sáng sớm nay phát thẻ võ đạo nè, trước kia chưa phải là võ giả cấp một, bây giờ thật sự là võ giả cấp một rồi."
Phương Bình cầm lấy thẻ võ đạo, nhìn một chút, cũng không khác thẻ võ đạo tạm thời lắm.
Chính là nhiều thêm bốn chữ "Học viện Binh Khí".
"Khí huyết của cậu hiện tại bao nhiêu?"
"Khoảng 230 cal."
"Đờ mờ!"
Phó Xương Đỉnh nhịn không được văng tục một tiếng.
Lúc cậu ta đột phá, đại khái khí huyết ở mức hơn 200 cal một chút, cho đến bây giờ, khi bên phải còn một đốt xương hông chưa rèn luyện, thì khí huyết cũng chỉ tương đương với Phương Bình.
Chờ cậu ta rèn xong toàn bộ xương chi dưới, có lẽ có thể đạt được khoảng 280 cal.
Nhưng theo lời Phương Bình, cậu tính sơ sơ, ít nhất sẽ đạt được khoảng 300 cal.
Cùng cấp bậc mà lại chênh lệch khí huyết lớn như vậy, rất nhiều điểm sẽ không giống nhau.
Lực bộc phát, lực sát thương, sức bền của Phương Bình đều sẽ mạnh hơn bọn họ, bao gồm tốc độ rèn luyện xương cốt cũng sẽ nhanh hơn bọn họ.
"Thực ra lúc trước tớ cũng muốn tôi cốt lần ba, nhưng mà khi khí huyết đạt đến 189 cal thì làm gì cũng không thể tăng thêm được nữa.
Hết cách rồi, chỉ có thể lựa chọn đột phá thôi.
Sớm biết như vậy, hẳn tớ nên thử một chút, đáng tiếc…"
Phó Xương Đỉnh cũng không quá mức không cam lòng, nhanh chóng cười nói: "Đi, cậu mời khách, ngày hôm nay lên lầu hai, ăn một bữa thật ngon!"
Phương Bình bật cười, cũng không từ chối, thay quần áo rồi ra cửa.
...
Lầu hai của nhà ăn.
Phương Bình và Phó Xương Đỉnh đi thẳng đến lầu hai. Đợi lên trên lầu, Phương Bình mới phát hiện, nơi này không phải không có người đến, mà có không ít người!
Phương Bình quét mắt một vòng, tìm một vị trí trong góc.
Lúc gọi món ăn, Phương Bình có hơi đau gan.
"Bào ngư linh chi: 1888 đồng
Hải sâm cách thuỷ: 2888 đồng
Gà ác tiềm nhân sâm: 3999 đồng
Bò bít tết: 1999 đồng
..."
"Cướp tiền sao?"
Phương Bình không nhịn được mắng một câu, làm sao lại mắc như vậy, thịt bò thịt gà của mấy người bộ có luyện võ chắc?
Phó Xưởng Đỉnh lại cảm thấy đây là chuyện thường ngày ở huyện, cười ha ha nói: "Cũng bình thường thôi, không tính là quá đắt đâu. Thực ra, các món ăn tại nhà ăn độc quyền của võ đại đều có bỏ thêm gia vị.
Nước canh, nước sốt đều sử dụng nguyên liệu của Khí Huyết Đan, cậu biết đó, Khí Huyết Đan mắc cỡ nào.
Tuy rằng một bữa cơm không bằng Khí Huyết Đan, nhưng ăn ngon hơn Khí Huyết Đan nhiều, dễ tiêu hoá, giá tiền cũng phải chăng lắm nha…"
"Võ giả xài tiền như nước, có phải sinh hoạt phí của cậu và người nhà đều tính theo đơn vị là vạn không vậy?"
Phương Bình hơi ngạc nhiên hỏi một câu, Phó Xương Đỉnh cười khổ nói: "Làm sao có thể chứ, cậu thật sự cho rằng tiền không phải tiền à?
Loại cơm nước thế này bọn tớ cũng không phải ăn hằng ngày đâu.
Bình thường, cùng lắm là uống viên Bổ Huyết Hoàn hoặc Huyết Khí Hoàn, sau đó ăn cơm bình thường. Hơn nữa, nếu không rơi vào hoàn cảnh khí huyết tiêu hao quá độ, không cách nào khôi phục lại, thì cũng không xài tiền bậy bạ.
Cậu nghĩ thật sự có thể vung tiền ăn như thế sao?
Dù là Phó Xương Đỉnh cũng sẽ không luôn luôn duy trì khí huyết ở trạng thái đỉnh cao, chỉ cần không vượt quá mức tiêu hao là được.
Bình thường, khi tu luyện cũng đến một mức nào đó, sau đó liền ngừng lại.
Bọn họ còn đỡ, một vài võ giả xã hội, trừ khi cần phải đột phá, hoặc nếu không tu luyện thì khí huyết sẽ tuột xuống, lúc đó họ mới tu luyện một lần.
Rất nhiều võ giả xã hội, vẫn luôn duy trì ở cấp một là vì thực sự không có tiền để tiêu hao như vậy.
Hai người đang ngồi trò chuyện, bỗng nhiên có một người đi đến bên cạnh, nhìn Phương Bình một cái, khẽ cười nói: "Phương Bình?"
Phương Bình ngẩng đầu liếc mắt nhìn, không quen, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Có quen Vương Kim Dương không?"
Phương Bình thở dài, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Thứ nhất, tôi quen Vương Kim Dương, thế nhưng mấy người muốn tìm người trả thù thì có thể tìm anh ấy, kẻ thù của anh ấy quá nhiều, tôi không tiếp nổi.
Thứ hai, đạo sư hướng dẫn của tôi là “Võ Vô Địch”, có chỗ dựa là tông sư, trước khi kiếm cớ phải suy nghĩ cho kỹ nha.
Thứ ba, anh là cấp hai, tôi là cấp một, anh ỷ vào cấp bậc muốn gây chuyện với tôi, nhà trường không cho phép!
Thứ tư, tôi chỉ vừa mới đột phá cấp một, vẫn là sinh viên mới, vẫn còn nhiều quy củ tôi không hiểu.
Cho dù thật sự có võ giả cấp một muốn gây chuyện với tôi, tôi chấp nhận, nhưng cũng phải chờ qua một quãng thời gian, tôi nhớ mấy người cũng không sốt ruột đến vậy chứ?
Thứ năm, tôi hiện tại đang dùng cơm, còn nữa, đây là khu vực sinh hoạt thường ngày, nghiêm cấm động võ, có đấu võ mồm cũng vô dụng, mọi người đều là võ giả, không cần thiết phải mất mặt như vậy.”
Người đứng bên cạnh chợt sửng sốt một chút, tiếp theo gật đầu cười nói: “Không sai, là đạo lý này.
Đủ rộng rãi phóng khoáng, không hổ là người Tân Nhân Vương của khoá này!
Nói như vậy, khoản nợ của Vương Kim Dương, cậu đồng ý tiếp quản một phần sao?”
Phương Bình cười nhạt: “Anh tự quyết định đi, tôi không tiếp, chẳng lẽ mất người cũng không tìm cớ nữa sao?”
Thanh niên kia cũng nở nụ cười: “Không tính là tìm cớ, ma cũ lập uy với ma mới, thực ra cũng là thông lệ của trường học.
Khoá này, tiếng tăm của Phương Bình cậu khá vang dội, cho dù không có chuyện của Vương Kim Dương, cũng phải tìm đến cậu.
Dù sao thì, nếu sinh viên mới quá xuất sắc, sinh viên cũ sẽ có vẻ như khá vô dụng.
Như vậy đi, cậu vừa mới đột phá, bọn tôi cũng không bắt nạt cậu, cho cậu một tháng, một tháng sau sẽ có võ giả cấp một đến khiêu chiến với cậu, không thành vấn đề chứ?”