Chương 177: Tìm cớ cũng cần phải có lý
Cô mới cho Phương Bình 10 viên, Phương Bình lại keo kiệt như thế, điều này khiến Lữ Phượng Nhu vừa bực mình, vừa buồn cười.
Hơn nữa, Phương Bình có khả năng hấp thụ nhanh chóng dược lực của thuốc, cũng thực sự khiến cô kinh ngạc, cô rất muốn nhìn thử xem tên nhóc này rốt cuộc có thể một lần hấp thu hết dược hiệu của cả hai viên thuốc hay không.
Phương Bình bất đắc dĩ, đành phải lấy thêm một viên Khí Huyết Đan, lúc này cậu chỉ còn lại 16 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 7 viên Khí Huyết Đan cấp một.
Tốc độ hấp thu dược lực của Phương Bình đương nhiên không nhanh như vậy.
Cậu sợ rằng Lữ Phượng Nhu sẽ còn bắt cậu uống thêm thuốc, Phương Bình đành phải tiếp tục vận dụng điểm tài phú, chầm chậm bổ sung lực lượng khí huyết.
...
Mè nheo nửa giờ.
Khí huyết Phương Bình khôi phục lại mức cao nhất.
Tài phú: 6580000
Khí huyết: 239 cal
Tinh thần: 200 hz (219 hz)
Ánh mắt Lữ Phượng Nhu nhìn Phương Bình, tràn ngập sự kỳ dị.
Trong khoảng một tiếng đồng hồ, Phương Bình đã tiêu hóa được hai viên Khí Huyết Đan phổ thông!
Những người khác, cho dù là cô, ở cấp bậc này, tốc độ tiêu hoa cũng chỉ nhanh hơn Phương Bình một chút.
Một thằng nhóc vừa mới đột phá cấp một, gia nhập tầng lớp võ giả sơ cấp, vậy mà tốc độ hấp thu thuốc đuổi kịp võ giả cấp bốn rồi!
"Khí huyết đại khái ở giữa 230 - 250."
Lữ Phượng Nhu ước lượng một chút, không nói thêm về chuyện tốc đố hấp thụ thuốc, hài lòng nói: "Rất tốt, võ giả cấp một bình thường vừa mới đột phá, khí huyết có thể ở mức 180 cal là đã tốt lắm rồi.
Võ giả hai lần tôi cốt, đại khái ở mức 200 cal.
Em vừa lên cấp đã có 230 cal khí huyết rồi, ưu thế rất lớn!
Khí huyết mạnh, lực bộc phát mạnh, sức bền bỉ mạnh, tốc độ tôi cốt cũng sẽ lại tăng nhanh…
Không thể không nói, ưu thế của ba lần tôi cốt được thể hiện hết sức rõ ràng, sau này mà có khả năng, trường học hẳn là sẽ muốn tận lực bồi dưỡng một vài học sinh hoàn thành ba lần tôi cốt…"
Nói hơn phân nửa, Lữ Phượng Nhu lắc lắc đầu, ba lần tôi cốt tiêu hao quá nhiều tài nguyên, hơn nữa cũng tốn nhiều thời gian, cũng không phải ai cũng được áp dụng.
Việc này vẫn không có cách nào phổ cập, nếu như có thể, trường học đã sớm phổ cập rồi.
Ngay cả hai lần tôi cốt, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Hơn nữa, chậm chạp trì trệ không cho học sinh đột phá, dừng lại ở mức phi võ giả, áp lực trong lòng học sinh cũng rất lớn.
Võ giả và phi võ giả trong mắt rất nhiều người hoàn toàn không giống nhau, dù cho hai lần tôi cốt hay ba lần tôi cốt cũng vậy mà thôi!
"Ngày hôm nay em vừa mới đột phá, cố gắng làm quen với khí huyết vừa mới tăng lên dồi dào.
Ngày mai...
Không, thứ bảy này, em và Triệu Tuyết Mai cùng đến tìm tôi, không cần đến nhà tôi, đi đến khu huấn luyện sinh viên mới, tôi sẽ dạy cho các em một vài thứ!
Các em cũng đã là võ giả, tôi đã xem cách em động thủ, cơ sở thối pháp cũng không tệ, nhưng thiếu tốc độ và chiêu thức bộc phát, quá mức bình thường, còn thiếu lực sát thương.
Tôi sẽ dạy các em một vài chiêu bảo mệnh, tiếp đó, nhiệm vụ của các em chính là tôi cốt, tôi mạch, tôi thể, và học tập văn hóa và các kiến thức cơ bản của võ đạo."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu cũng không dừng lại, trực tiếp rời đi.
Mà Phương Bình, chờ cô ấy đi rồi, cũng không thể chờ được nữa, lập tức gọi điện thoại, khoe tin vừa mới đột phá!
…
"Phương Viên..."
Phương Bình vừa mới liên lạc được cho Viên mũm mĩm, bỗng nhiên nghiêm mặt khiển trách: “Hôm nay có đi học đúng không? Đi học mà còn mang điện thoại hửm?”
Xém tí nữa quên mất chuyện nhỏ nhặt này, đến khi nghe được tiếng chơi đùa từ đầu dây bên kia, Phương Bình mới nhớ đến việc giờ này Phương Viên đã đi học rồi.
“Tan học rồi, em cũng không mang điện thoại di động đến trường…”
Phương Viên oan ức giải thích một câu, sau đó đẩy bốn đứa bạn đang vây xung quanh ra chỗ khác, anh tớ tìm tớ nói chuyện, mấy cậu nghe trộm cái gì.
"Anh, mấy ngày nay anh đều không gọi điện thoại cho em, Ma Đô Võ Đại khai giảng chưa ạ?"
"Ừm, khai giảng rồi."
Phương Bình cũng không tiếp tục răn dạy, hơn nữa, chức năng của điện thoại di động bây giờ cũng khá đơn giản, chỉ là gọi điện và nhắn tin thôi.
Nói một câu, Phương Bình lúc này mới cười nói: “Báo cho em một tin vui, anh đột phá rồi, chính thức trở thành võ giả?”
“Thật sao? Anh đột phá rồi ư?”
Phương Viên lập tức vui mừng la lên, mấy đứa bạn học nữ xung quanh cũng bận bịu, mồm năm miệng mười dò hỏi: “Thật sự đột phá rồi sao?”
"Thành võ giả rồi?"
"Thật là lợi hại, lúc này chỉ mới khai giảng thôi đã thành võ giả rồi!"
"Cấp mấy vậy? Có phải là sắp đến cảnh giới tông sư rồi hay không?"
"..."
Những cô nhóc này cũng chỉ có kiến thức nửa vời về võ đạo, chỉ biết võ giả lợi hại, đúng là có những thứ tụi nó không biết.
Phương Bình nghe được mấy tiếng xì xào trong điện thoại, có hơi cạn lời, tông sư cái đầu mấy đứa, còn cách xa những mười vạn tám ngàn dặm có được không!
Vội vàng nói vài câu với Phương Viên, Phương Bình cũng không nói tiếp nữa, bên kia quá ồn ào.
…
Cúp điện thoại với Phương Viên, Phương Bình lại gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin vui.
Kết quả cũng y chang vậy, xung quanh toàn là tiếng người huyên náo.
Đặc biệt là bên Phương Danh Vinh, có thể là buổi sáng nghỉ ở nhà, vừa lúc có người qua chơi, Phương Bình liên tục nghe được tiếng mừng.
Ở đầu dây bên kia, ba cậu cũng không kịp cúp điện thoại, không lâu sau, cũng không biết làm sao, điện thoại lại rơi vào tay Đàm Chấn Bình rồi.
Nghe giọng Đàn Chấn Bình, Phương Bình cũng hơi kinh ngạc, người của phòng giáo dục đều rảnh đến vậy ư?
"Phương Bình, chúc mừng nhé!"
Đàm Chấn Bình cực kỳ khách khí, ngữ khí tràn đầy ý cười nói: "Chú biết, chẳng mấy chốc cháu sẽ đột phá, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Lúc này chắc vừa mới khai giảng thôi mà đã trở thành võ giả cấp một rồi, thiên tài quả là khác với tất cả người thường!”
Hai đứa con trai ông cũng thi đậu Võ Đại, hai ngày trước vừa mới đến trường học. Nhưng mà Đàm Thao và Đàm Hạo hiện tại cũng chỉ mới có khoảng 130 cal khí huyết.
Còn cách ranh giới đột phá xa lắm.
Cho dù là đạt đến lần tôi cốt đầu tiên, cũng phải tốn cả học kỳ chứ đừng đùa.
Chỉ là nuôi dưỡng khí huyết từ 130 cal đến 150 cal, ít nhất cũng phải non nửa năm, nếu may mắn, học kỳ tiếp theo mới có hy vọng.
Nếu không may mắn, e là phải chờ đến đại học năm hai rồi.
Ít ra là thung công của hai đứa nó không tệ, nếu mà chưa học thung công, vậy thì còn phải tốn thêm một chút thời gian.
Mà Phương Bình, nhanh như vậy đã đột phá rồi!
Nhưng ông ấy biết, lúc trước Phương Bình chuẩn bị tôi cốt lần hai, lúc khí huyết vượt 150 cal rồi cũng không đột phá, bây giờ đột phá, nghĩa là Phương Bình đã đạt đến cảnh giới này rồi.
Còn về cảnh giới cao hơn, Đàm Chấn Bình cũng không rõ lắm, ngay cả chuyện hai lần tôi cốt cũng là mơ hồ nghe nói chuyện khác nói.
Trong thế giới của võ giả xã hội có nhiều thứ bế tắc hơn tưởng tượng nhiều lắm, những người này căn bản không hiểu rõ võ đạo.
“Chú Đàm, đây cũng không tính là gì cả. Ở Ma Võ, sinh viên mới vào học có cả trăm người là võ giả, bây giờ cháu mới đột phá cũng là bình thường thôi, để chua Đàm chê cười rồi…”
"Ma Võ… Có gần trăm sinh viên mới là võ giả…”
Đàm Chấn Bình cũng không biết nên nói cái gì!
Trường học danh tiếng đúng là trường học danh tiếng!
Thật hoàn toàn khác nhau!
Lúc con trai đi báo danh, ông cũng đi theo, không nghe nói khoá này có tân sinh viên nào là võ giả. Ít nhất ông không biết.
Người đứng đầu Nam Giang Võ Đại hình như khí huyết miễn cưỡng cũng đạt đến cực hạn của chuẩn võ giả, tầm 149 cal, đúng là trường này so với trường kia thì có chênh lệch quá lớn rồi.
Lại chúc mừng thêm vài câu, Đàm Chấn Bình cũng không nói thêm nữa, đưa điện thoại trả lại cho Phương Danh Vinh.
Chờ Phương Danh Vinh cúp điện thoại, Đàm Chấn Bình bỗng nhiên nói: "Cậu Phương này, hiện giờ Phương Bình đã là võ giả, cậu lại làm bảo vệ gác cổng thì không thích hợp cho lắm.
Ngày mai cậu lên phòng nhân sự báo cáo đi, bên văn phòng còn thiếu người…"
Phương Danh Vinh sửng sốt, văn phòng thiếu người?
Văn phòng chỉ là tên gọi tắt, thực ra chính là văn phòng của thư ký lãnh đạo, văn phòng của các trợ lý, bên kia làm sao mà thiếu người!
Hơn nữa, một bảo vệ gác cổng như ông trực tiếp được vào văn phòng làm, vậy coi như là trở thành nhân viên chính thức thuộc biên chế rồi!