Chương 182: Còn có ai!
Lý Thừa Trạch vừa nghe, lập tức nói: "Thuốc thang xưa nay vẫn luôn cung không đủ cầu, cái này không khó.
Nhưng mà tư nhân bán thuốc thì có lẽ sẽ bị ép giá không ít.
Khí Huyết Đan phổ thông ở Ma Đô này có thể bán ra 90 ngàn là tối đa rồi..."
"90 ngàn thì 90 ngàn, 900 ngàn tiền tài chính, hẳn là đủ dùng trong một quãng thời gian rồi."
Lý Thừa Trạch có hơi chút do dự nói: "Phương tiên sinh, chuyện làm ăn và luyện võ đạo, thực ra nên lấy võ đạo làm chủ, làm ăn là phụ.
Nếu vì chuyện làm ăn kinh doanh mà hy sinh tài nguyên võ đạo…"
Đây xem như là lẫn lộn chính phụ rồi.
Có thực lực mới có cơ sở phát triển kinh doanh, không có thực lực, cũng không mở rộng kinh doanh được.
Phương Bình cười nói: "Không có gì đâu, tôi quả thực là không dùng được nữa, gần đây vừa mới đột phá cấp một, hiệu quả của Khí Huyết Đan phổ thông cũng có hạn.
Hơn nữa, đạo sư của tôi cũng sẽ thường xuyên cung cấp thuốc, cho nên cũng không có nhu cầu lớn lắm."
"Ngài đột phá rồi?"
"Ừm, mới vừa đột phá."
"Chúc mừng nhé!"
Lý Thừa Trạch vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng. Ngưỡng mộ Phương Bình còn trẻ như thế đã thành võ giả. Vui sướng là vì Phương Bình thành võ giả rồi, có nhiều chuyện dễ làm hơn nhiều.
Mới mở công ty, dù sao cũng là tranh giành chuyện làm ăn với người khác, dù là đơn hàng không nhiều.
Phương Bình nếu như vẫn là thân phận phi võ giả, việc làm ăn này xem như có hơi khó khăn rồi.
Nhưng hiện tại Phương Bình là võ giả, hơn nữa lại còn là học sinh của Ma Võ, chỉ là chiếm cứ một khu vực nhỏ bé không đáng kể của thành đại học, mọi người cũng có thể nhân nhượng.
Việc này Lý Thừa Trạch không nói, Phương Bình thực ra cũng biết chắc sẽ có áp lực.
Nói ra tin bản thân vừa mới đột phá, cũng là muốn giúp Lý Thừa Trạch giảm bớt áp lực.
Hai người hàn thuyên một hồi, Phương Bình lại nói một chút về góc nhìn của mình, cuối cùng nói: “Có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu điện thoại không gọi được thì đến Ma Võ tìm tôi. Thời gian đầu không kiếm tiền cũng không sao, nhưng cần phải quảng bá công ty.
Cố gắng trong thời gian ngắn có thể hoạt động trong địa bàn thành đại học. Ăn uống kết hợp giao hàng tiện lợi hơn rất nhiều. Hiện tại không nhiều người làm, có thị trường.
Về phần dịch vụ điện tử thương mại, thời gian ban đầu này chắc sẽ có khó khăn, chủ yếu bây giờ mình trải đường trước đã.
Chờ con đường của chúng ta được mở rộng ở Ma Đô, tôi cũng có thể sẽ tìm người bàn về vấn đề hợp tác.
Dù sao bây giờ chúng ta cũng còn quá nhiều hạn chế, hoạt động trong một khu vực nhỏ như vậy, đối tác làm về website mua sắm trực tuyến và các thương gia cũng sẽ không hợp tác với chúng ta.”
Lý Thừa Trạch vội vàng gật đầu, Phương Bình lấy ra một bình Khí Huyết Đan đứa cho anh ta, suy nghĩ một chút lại nói: “Bán 9 viên thôi, viên còn lại anh giữ lấy mà dùng.”
"Phương tiên sinh, cái này..."
Một viên Khí Huyết Đan có giá không rẻ, cho dù Phương Bình mua lại từ Ma Võ, đây cũng là tài nguyên của cậu.
Hiện tại anh ta vừa mới nhậm chức không lâu, một viên Khí Huyết Đan phổ thông sắp bằng tiền lương một năm rồi.
“Không sao cả, mặc dù trước kia tôi từng nói trong vòng ba năm có thể giúp anh trở thành võ giả, nhưng chỉ cần anh làm tốt, tôi thực sự hy vọng anh càng có thể nhanh chóng trở thành võ giả.
Nếu chính anh trở thành võ giả, có rất nhiều chuyện không cần tôi ra mặt rồi.
Đương nhiên, sau khi trở thành võ giả, tôi cũng hy vọng anh có thể giúp tôi công tác đủ ba năm, có thể gầy dựng nền móng công ty vững chãi.”
lý Thừa Trạch lẫm liệt nói: “Nhất định, dù Phương tiên sinh anh không nói, tôi cũng sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván!”
Đừng nói có thể làm hay không làm, quan trọng ở chỗ có dám hay không dám.
Phương Bình nhanh như vậy đã đột lá lên cấp một, với trình độ tôi cốt ba lần của cậu ta, có thể rất nhanh sẽ lên cấp hai, thậm chí là cấp ba.
Cho dù Lý Thừa Trạch trở thành võ giả cấp một cũng không dám chiếm lợi ích rồi chạy trốn, làm vậy có thể chết người.
…
Bàn giao một phen với Lý Thừa Trạch, Phương Bình nhanh chóng rời khỏi đó.
Ma Võ bận hơn cậu nghĩ nhiều, mấy ngày nay còn đang trong thời kỳ huấn luyện học sinh mới, chủ yếu là dạy một chút quy củ và rèn luyện cơ thể, tương tự như lớp quân sự.
Chờ huấn luyện kết thúc, tuần sau sẽ chính thức đi học rồi.
Phương Bình nhìn thời khoá biểu một chút, gần như kín mít.
Ban ngày học văn hoá và kiến thức chuyên môn, buổi tối tu luyện, không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi.
Chuyện của công ty, chỉ có thể giao cho Lý Thừa Trạch quản lý vậy, đương nhiên, tốt nhất là có thể kiếm được tiền. Nếu thật sự không được, cũng không có gì tiếc nuối, tiền đầu tư cũng chỉ có nhiêu đó.
...
Về tới trường học, Phương Bình đi thẳng đến phòng hậu cần.
Cậu đột phá lên cấp một vẫn chưa đi báo cáo, báo cáo lên rồi còn có thể được thưởng thêm 50 điểm, cái này không cần thì phí.
...
Phòng hậu cần.
Phương Bình vừa đến đã nhìn thấy người quen.
Dương Tiểu Mạn cũng nhìn thấy Phương Bình, thấy thế lập tức cười hì hì nói: "Ô, đây không phải người đứng đầu khóa này, được xưng là Tân Nhân Vương sao? Bạn học Tân Nhân Vương à, gần đây đi đâu cũng nghe thấy tên cậu đấy, tháng sau lại khiêu chiến, chắc không phải là lại khiêu chiến nữ sinh đó chớ?"
Phương Bình cười nhạt nói: "Nếu như có thể, tôi không ngại đâu.
Chẳng lẽ nữ sinh không phải võ giả sao?
Hay là nữ võ giả thấp hơn người khác một bậc hửm?
Bạn học Dương Tiểu Mạn à, tư tưởng của cậu như thế không đúng rồi, tuy rằng cậu là nữ, nhưng chính cậu lại hạ thấp phụ nữ.
Nam nữ bình đẳng mà. Lời vừa rồi cậu nói với tôi thì thôi không sao, chứ mà bị số đông nữ sinh khác nghe thấy, sẽ cho rằng cậu kỳ thị phụ nữ đấy."
Dương Tiểu Mạn sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Cậu mới kỳ thị phụ nữ, đừng ở đó mà chụp mũ tui!"
Nói xong, cô suy nghĩ một chút lại nói: "Tui chỉ là tốt bụng nhắc nhở cậu, chớ bị danh tiếng của Tân Nhân Vương khiến cậu mê muội!
Lúc phân viện, cậu có thể đứng đầu chẳng qua bởi vì chúng ta đều là sinh viên mới, trước đó cũng chỉ lấy việc rèn luyện khí huyết làm chủ.
Nhưng cấp một với cấp một không giống nhau nữa rồi, những người như chúng ta còn chưa có kinh nghiệm gì, vẫn là võ giả mới toanh.
Mà sinh viên năm hai năm ba, cho dù là cấp một thì cũng không giống chúng ta, bọn họ có nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn có người đã từng trải qua chém giết gió tanh mưa máu.
Nếu cậu coi bọn họ đều giống như chúng ta, vậy thì cậu lầm to rồi!
Cùng mức khí huyết, chúng ta cũng không phải là đối thủ của học sinh cũ đâu."
Phương Bình gật gật đầu, nhưng bình tĩnh nói: "Tôi biết, nhưng đã lên đại học năm hai, năm ba rồi mà vẫn là cấp một, cũng nói rõ một vấn đề, những người này cũng không xuất sắc gì.
Ở Ma Võ, cấp ba mới được xem là ưu tú, cấp bốn mới là tinh anh, cấp năm mới thật sự là nhân vật mạnh mẽ.
Trong môi trường cạnh tranh như Ma Võ, tài nguyên được cung cấp đầy đủ, tỉ lệ mua tài nguyên cũng chỉ có 1/3 giá thị trường, vậy mà còn ở cấp một, tôi cảm thấy mấy người này chẳng có gì đáng sợ cả."
Dương Tiểu Mạn cau mày nói: "Coi thường đối thủ sẽ bị thiệt thòi lớn đó!"
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi chưa bao giờ coi nhẹ bất kỳ ai cả, nhưng mà cũng không cần thiết quá mức phủ định bản thân."
"Tuỳ cậu."
Dương Tiểu Mạn cũng không nói thêm nữa, làm xong chuyện của mình, xoay người rời đi.
Phương Bình nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì, hai người không quen, Dương Tiểu Mạn nhắc nhở mình, có thể là ý tốt, cũng có thể có ý xấu.
Cái này, không ai nói rõ được.
Tâng bốc đối thủ quá lợi hại để bản thân sinh ra cảm giác hoảng sợ, đây không hẳn là chuyện tốt.
Chưa chiến đấu mà đã sợ hãi, rất có thể khi lên võ đài sẽ căng thẳng, tạo nên sai lầm, một khi xảy ra sai lầm, vậy coi như xong đời.
Lữ Phượng Nhu còn không nói những lời như vậy, nhưng Dương Tiểu Mạn lại nói những lời này, Phương Bình cũng không biết tâm tư cô ta muốn gì.
"Học sinh Ma Võ, quả nhiên phức tạp hơn mình tưởng tượng nhiều…"
Trong lòng Phương Bình cảm khái một câu, một đám sinh viên đại học năm nhất mà thôi, ở kiếp trước đều là một đám tay mơ, căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng kiếp này, đúng là không thể không suy nghĩ nhiều.
"Hy vọng là mình cả nghĩ quá rồi…"