Chương 183: Còn có ai! (2)
Nơi nhận điểm thưởng.
Phương Bình yêu cầu muốn lấy điểm thưởng đột phá lên cấp, thì được thông báo, đột phá cần phải tiến hành kiểm định cấp độ, không phải cứ nói đã đột phá là được.
Kiểm định cấp độ, ở lầu hai của phòng hậu cần.
Rất đơn giản, lúc Phương Bình đi lên, võ giả phụ trách định cấp cũng không nói nhiều, chỉ tay vào một tấm thép rồi nói: "Lưu lại dấu vết chứng minh em là võ giả cấp một đi."
"Lưu lại dấu vết?"
"Đúng, tùy em muốn làm sao thì làm, cắn cũng được, cào cũng được, dấu vết lưu lại càng rõ ràng, chứng tỏ em có lực phá hoại nhất định của cấp một."
"Đúng là trực tiếp..."
Phương Bình cười cười, tấm thép không dày, chỉ là yêu cầu lưu lại dấu vết, thực ra cũng không khó,
Tiến lên vài bước, Phương Bình dừng lại một lát, đột nhiên, chân phải như cái bóng, đá vào tấm thép một cái "Ầm".
Chớp mắt, tấm thép bị lõm xuống một lỗ, võ giả phụ trách định cấp nhìn lướt qua, một lát sau nói: "Được rồi."
Nói xong, cầm lấy thẻ võ đạo của Phương Bình, thực hiện vài thao tác trên máy tính.
"Thông tin đã được sửa chữa, lúc trước em chỉ hưởng thụ đãi ngộ của võ giả cấp một thôi, bây giờ chính thức trở thành võ giả cấp một rồi. Thông tin của Ma Võ cũng liên thông với mạng lưới bên ngoài.
Sau này, ở đâu cũng nhận được tin tức em là võ giả cấp một. Lần sau đột phá cấp hai tiếp tục đến đây kiểm tra.
Dưới cấp ba đều sẽ kiểm định cấp độ ở đây."
"Vậy lên cấp ba thì sao?"
"Đừng có mơ tưởng xa vời thế, khi nào đến cấp ba lại đến hỏi."
Võ giả phụ trách kiểm định cấp độ hơi nhíu mày, nhắc nhở một câu.
Phương Bình gật gù, không ở lại nữa, cầm lấy thẻ võ đạo nhanh chóng rời đi.
Cậu ta vừa mới rời đi, bên cạnh bỗng nhiên có một người đi tới, sờ nhẹ tấm thép trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Có lực sát thương nhất định, nhưng lực phá hoại có hạn, sức mạnh có hơi rời rạc, tạp chứ không tinh thuần.
Gần như tương đương với võ giả đã rèn luyện một chi, mạnh hơn võ giả bình thường, nhưng vẫn còn cách một khoảng so với võ giả đỉnh cấp một."
Có phán đoán, đối phương cũng không ở lại, nhanh chóng rời đi.
Võ giả phụ trách định cấp liếc mắt nhìn người kia, cũng không hỏi gì, chờ người kia đi rồi, lúc này mới lắc đầu nói: "Ngu xuẩn, khi đi kiểm tra định cấp ai sẽ toàn lực bạo phát chứ."
Khí huyết của Phương Bình rất cao, ít nhất là trong cảm ứng của ông, cũng không kém 240 cal.
Nhưng vừa rồi bạo phát ra đại khái cũng tầm 200 cal.
Có một vài học sinh Ma Võ, biết dùng đầu óc, không coi thường đối thủ, còn biết tác dụng của tình báo.
Nhưng loại người thu thập tình báo vô trách nhiệm này thường sẽ mang lại thiệt hại lớn hơn!
Mới học được một chút công phu đã đến tự bêu xấu mình, có chết cũng sẽ không biết chết như thế nào.
Nhưng mà, tranh đấu của học sinh không liên quan gì tới đạo sư như bọn họ cả, trừ phi dính líu đến học trò của họ.
Rất hiển nhiên, vị đạo sư phụ trách định cấp này không có học sinh tranh chấp gì với Phương Bình, cho nên mới chẳng thèm quản chuyện tranh chấp vô bổ này.
...
Cầm thẻ võ đạo, Phương Bình lại đến nơi lĩnh điểm thưởng lần nữa để nhận 50 điểm thưởng.
Mới vừa khai giảng được một tuần, điểm thưởng của Phương Bình đã đạt đến 252 điểm.
Điểm tài phú cũng lại tăng thêm một triệu!
Lúc này, số liệu của Phương Bình lại lần nữa có biến hóa:
Tài phú: 7500000
Khí huyết: 240 cal (242 cal)
Tinh thần: 218 hz (220 hz)
"Sắp được ngàn vạn điểm tài phú rồi, đến Ma Võ không bao lâu, lại có thể tích góp nhiều điểm tài phú như vậy."
Phương Bình hơi xúc động, đến Ma Võ hiển nhiên là lựa chọn chính xác.
Đối thành những trường khác, hẳn là sẽ không hào phóng như Ma Võ.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại đến khu đổi điểm thưởng.
"Thầy ơi, thầy có sẵn binh khí hợp kim nào không ạ?"
Võ giả phụ trách đổi điểm cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cấp E, cấp D đều có sẵn, từ cấp C trở lên thì cần chế tạo."
"Thầy ơi, vậy ở đây có chế tạo giày không thầy? Loại mà vừa có lực sát thương, vừa có thể mang trên chân, không quá khó chịu ấy ạ."
"Có!"
Lần này, võ giả phụ trách đổi điểm ngẩng đầu lên, cười nói: “Loại binh khí đặc thù này thực ra không hiếm, rất nhiều người đều có như cầu như vậy.
Giày, bao tay, tay gấu, trường học đều có thể cung cấp.
Chỉ cần có điểm thưởng, các em đưa ra yêu cầu, chúng tôi phụ trách chế tạo.
Dưới cấp ba, dùng vũ khí hợp kim cấp D, cấp E dư sức. Đặc biệt là hợp kim cấp D, võ giả trung cấp cũng khó mà phá được.
Em à, tôi thấy em mới cấp một, dùng hợp kim cấp E chế tạo là được rồi.
Em muốn tạo giày ống cao sao?”
Phương Bình gật đầu nói: “Loại giày chiến ấy ạ, giày bình thường em sợ tuột, sợ mang vào không vừa chân.”
"Tuyệt đối sẽ không!"
Võ giả phụ trách đổi điêrm lắc đầu nói: “Em quá khinh thường trình độ chế tạo của Ma Võ, giày có thể sử dụng một loại da đặc thù có tính thông khí và độ bền tốt nhất!
Ở phần mũi chân, gót chân, viền đế giày, bao gồm đế giày, đều có thể dùng hợp kim để chế tạo, lưu lại một vài điểm góc cạnh cho đôi giày.
Với cỡ chân của em, chế tạo một đôi giày đại khái cần dùng 2 kg hợp kim cấp E, cần 20 điểm thưởng.
Giày da, cần 10 điểm thưởng.
Phí chế tạo, cần 10 điểm thưởng, tổng cộng là 40 điểm thưởng!”
Phương Bình cong môi, quả là cướp tiền mà!
40 điểm thưởng, tương đương với 1,2 triệu rồi!
Vì một đôi giày, xài hết 1,2 triệu, Phương Bình thật sự muốn hỏi một chút, còn có ai sẽ như vậy?
Sinh viên mới có tổng cộng 50 điểm thưởng, còn cần giữ lại để đột phá cấp một, điều này đồng nghĩa tân sinh viên căn bản không ai mua được!
Cho dù mua được, e là cũng không có mấy người đồng ý muốn mua.
Phương Bình tạm thời chưa học binh khí, chỉ là phần chân và bộ cước pháp có lực sát thương lớn nhất, một đôi giày chiến phù hợp hơn đao kiếm không hợp tay nhiều.
Cân nhắc chốc lát, Phương Bình cắn răng nói: “Chế tạo cho em một đôi đi ạ! Hơn nữa, cho em thêm một cái tay gấu, em muốn loại tay gấu hợp kim cấp D!”
“Thoải mái, thích nhất loại học sinh như em!”
Võ giả phụ trách đổi điểm cũng cực kỳ vui mừng, làm ăn không dễ dàng, đặc biệt là giao dịch với tân sinh viên.
Cho dù có người đến mua đổi, phần lớn cũng chỉ là mua thuốc.
Còn binh khí, tạm thời còn chưa bán được mấy cái.
Nhìn những học sinh kia, có vài điểm thưởng thôi cũng phải cân nhắc nửa ngày, phiền phức vô cùng, đây mới là người nhiều tiền lắm của, mấy chục điểm thưởng cũng chỉ cân nhắc trong chốc lát.
"Muốn chế tạo giày cấp E, đại khái cần khoảng một tuần, 40 điểm thưởng.
Tay gấu thì có sẵn, em thử xem cái nào thích hợp, cấp D cần 20 điểm thưởng/kg, đồ tốt thì mắc hơn một chút.
Nhưng mà tay gấu không lớn, mấy cái đang có sẵn đều chỉ có 10 điểm thưởng, vừa đủ 50 điểm thưởng!"
Phương Bình có hơi đau lòng, điểm thưởng mới nhận vì đột phá lên cấp một nháy mắt đã bay rồi.
Cậu chọn một cái tay gấu vừa tay, còn giày thì phải chế tạo riêng. Bên khu vực đổi điểm, có một tiểu mỹ nữ đến đo chân cho cậu, cho dù Phương Bình cảm thấy chân mình thơm thì cũng có chút xấu hổ.
Cũng may rất nhanh đã xong rồi, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, hẹn kỹ tuần sau đến lấy giày, lúc này mới mang theo tâm tư đau lòng và thỏa mãn rời đi
1,5 triệu, mua một đôi giày cùng một viên cái tay gấu!
Phương Bình muốn hỏi một chút, còn có ai!
Đối với sự tự tin khó hiểu của Phương Bình, hiển nhiên bên đổi điểm không ai có thể hiểu được. Phương Bình chế tạo giày, dưới cấp ba đúng là không tệ, nhưng mà đến cấp ba rồi, còn có ai không có trang bị trị giá trăm ngàn vạn?
Đừng nói là giày, đến quần lót cũng cả trăm vạn đấy, cậu có tin không?
…
Ngày 8 tháng 9, chương trình học của Võ Đại chính thức bắt đầu.
Ba lớp đầu tiên vì đã học được thung công và Rèn Luyện Pháp, cho nên chương trình học nhẹ hơn năm lớp còn lại một chút.
Những lớp khác, không những phải học văn hoá và các môn chuyên ngành, mà còn phải học thung công và Rèn Luyện Pháp, hiện tại vẫn chưa được học tới chiến pháp.
Những người như Phương Bình trong giờ học còn có thể buông lỏng một chút, nhưng những sinh viên mới kia thì hầu như bận đến mức không thấy hình bóng.