Chương 184: Tốc độ tôi cốt
Tân sinh viên của Ma Võ đều bận rộn như vậy, những học sinh ở những trường khác cũng không khác gì mấy.
Tuy rằng Phương Bình không nói cho bọn Ngô Chí Hào về việc mình đã đột phá thành võ giả, nhưng mọi người cũng thường liên hệ.
Ngô Chí Hào còn tạo một nhóm chat, trong đó có QQ của những học sinh Võ Đại mà cậu ta quen biết.
Không phải cậu ấy xem thường những bạn học khoa văn, những người thi không đậu võ đại, mà là vì những chủ đề mọi người trò chuyện với nhau có liên quan đến võ đạo, nếu như kéo những người kia vào nhóm, ngược lại họ sẽ không thoải mái.
Liên tục bận rộn mấy ngày, Phương Bình cũng không mở máy tính.
Mãi đến cuối tuần, Phương Bình mới mở máy tính, đăng nhập QQ.
Vừa mở QQ, đã có nhiều tin nhắn lấp loé không ngừng.
Trong nhóm, mọi người hàn thuyên rất nhiều tin tức.
Phương Bình bớt chút thời gian đọc qua một lần.
Ngô Chí Hào: “Chương trình học của Võ Đại quá nhiều rồi, bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.”
Dương Kiến: “Đúng đấy, tớ còn tưởng vào Võ Đại rồi có thể bớt các môn văn hoá một chút, ai dè còn nhức đầu hơn xưa nữa.”
Ngô Chí Hào: "Dương Kiến, khí huyết của cậu hiện tại bao nhiêu rồi? Đã tu luyện thung công và Rèn Luyện Pháp chưa?”
“Đang tu luyện rồi, khí huyết hiện tại cũng gần 130 cal rồi. Vận may của tớ không tệ, được phân cho một vị đạo sư cấp bốn, đối xử rất tốt với tớ.”
Dương Kiến kể về tình hình của mình, sau lại nói thêm về Lưu Nhược Kỳ: Lưu Nhược Kỳ cũng được phân vào cùng lớp với tớ, nhưng không chung đạo sư. Đạo sư của cô ấy cũng là cấp bốn, Ngô Chí Hào, cậu thì sao?”
Ngô Chí Hào: “Vận may của tớ cũng không tệ, đạo sư của tớ cũng là cấp bốn, khoá này của bọn tớ còn có ba vị đạo sư cấp năm, đáng tiếc không đến lượt tớ chọn.”
Lúc tạo nhóm chat, anh em nhà học Đàn cũng bị kéo vào.
Lúc này Đàm Hạo lão đại oán giận nói: “Sao các cậu đều có đạo sư cấp bốn, tại sao tớ lại có đạo sư cấp ba cơ chứ? Đạo sư của Đàm Thao cũng là cấp bốn!”
Trừ những người của lớp 12A4, ngay cả anh em nhà họ Đàm cũng bị kéo vào.
Kết quả là vận may của mọi người cũng không tệ, trừ Đàm Hạo.
Chỉ duy nhất một mình Đàm Hạo có đạo sư cấp ba, những người khác đều có đạo sư cấp bốn.
Ở các trường đại học võ phổ thông, đạo sư chủ yếu là cấp ba, số lượng đạo sư cấp bốn không nhiều, cấp năm lại càng hiếm như lá mùa thu.
Mọi người hàn thuyên một vài tin tức đây đó một chút, Lưu Nhược Kỳ trước giờ vẫn không nói gì, bỗng nhiên gửi một câu: “Phương Bình thế nào rồi?”
Ngô Chí Hào: “Không rõ lắm, gần đây chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu, QQ cũng không thấy onl.
"..."
Những đoạn đối thoại này đều là tin của mấy ngày trước, Phương Bình đọc qua một hồi, cũng biết đại khái tình hình của mọi người.
Lưu Nhược Kỳ và Dương Kiến và Thiên Nam Võ Đại, tuy rằng khí huyết của Lưu Nhược Kỳ không cao, nhưng đối phương là nữ sinh, cũng không xấu, số lượng nữ sinh ở Võ Đại vốn ít đến thảm thương, nên cô bạn này ở Thiên Nam cũng không tệ lắm.
Đạo sư của cô là đạo sư cấp bốn, cũng là nữ, nữ đạo sư cấp bốn ở Võ Đại cũng vô cùng hiếm thấy.
Nữ đạo sư không thu nhận nhiều học sinh, vẫn xem như có thể chăm sóc Lưu Nhược Kỳ. Trải qua một kỳ nghỉ hè, hơn nữa gần đây lại bắt đầu tu luyện Rèn Luyện Pháp, khí huyết của Lưu Nhược Kỳ cũng gần 130 cal rồi.
Khí huyết của Ngô Chí Hào hiện nay đã hơn 130 cal, vừa mới bắt đầu tu luyện Rèn Luyện Pháp, khí huyết phát triển không chậm.
Anh em nhà họ Đàm cũng tương tự, bọn họ luyện thành thung công, khí huyết cao hơn một chút so với Ngô Chí Hào.
Nhưng bọn họ lại không có đãi ngộ như Ma Võ, Nam Giang Võ Đại và Thiên Nam Võ Đại cùng dùng cách tích điểm, gọi là điểm thưởng tích lũy, cũng gần như quy cách dùng điểm thưởng, chẳng qua khác tên gọi thôi. Ở Nam Giang Võ Đại, một viên Khí Huyết Đan phổ thông cần 5 điểm, Khí Huyết Đan cấp một cần 15 điểm.
Giá trị của tích điểm và điểm thưởng gần như giống nhau, so sánh với Ma Võ thì những trường khác có tỷ lệ đổi điểm cao hơn nhiều.
Hơn nữa, Ma Võ tặng 50 điểm thưởng cơ bản, còn Nam Giang và Thiên Nam năm nay chỉ tặng 30 tích điểm cơ bản, vẫn được xem là số điểm cơ bản nhiều nhất trong bao năm qua.
Bởi vì Nam Giang có Tổng Đốc đột phá nên có nhiều tài nguyên hơn một chút. Thiên Nam là do lần trước tổn thất quá nhiều, lần này cũng bỏ ra vốn lớn.
Phương Bình đơn giản nhìn lướt qua một lần, không khỏi cảm thán, chênh lệch giữa Ma Võ và các trường đại học phổ thông sau này sẽ ngày càng lớn!
Đưa điểm thưởng là chuyện nhỏ, quan trọng là tài nguyên đổi được về sau.
Điểm thưởng cần dùng ở Ma Võ ít hơn so với Võ Đại phổ thông.
Hơn nữa, thực lực của học sinh Ma Võ vốn mạnh hơn học sinh các trường đại học thường nhiều lắm, chuyện kiếm điểm thưởng cũng dễ dàng hơn nhiều, kiếm được nhiều, dùng thì ít, loại chênh lệch này lại càng lớn hơn.
Ở đại học võ bình thường, có thể tu luyện lên đến cấp ba thật không dễ dàng, không như Ma Võ, cấp ba cũng chẳng hiếm thấy.
Cùng là Võ Đại, nhưng cách biệt quá lớn, chẳng trách những trường Võ Đại thường kia không cam tâm.
Võ Đại phổ thông cũng có cường giả tông sư toạ trấn, nhưng số lượng ít, cũng không thể toạ trấn được cho quá nhiều trường phổ thông Võ Đại, không như các trường danh tiếng.
Hiện nay được công nhận là trường lớn, có danh tiếng chỉ có Ma Võ và Kinh Đô Võ Đại.
Đương nhiên, những trường như đại học sư phạm Hoa Đông trong mắt các trường Võ Đại phổ thông cũng được xem là trường có danh tiếng, xếp tầng lớp thứ hai.
Nam Giang Võ Đại, Thiên Nam Võ Đại chỉ có thể xếp ở tầng thứ ba.
Đọc chat một hồi, bỗng nhiên trong nhóm có tin nhắn mới, Ngô Chí Hào nhắn: “Phương Bình, cậu còn sống à?”
Hiển nhiên, tên này cũng đang online, nhìn thấy Phương Bình đã login.
Phương Bình: “Ừm, gần đây bận quá, không có thời gian lên mạng.”
Ngô Chí Hào: “Kể nghe tình hình xem nào, không biết vào trường danh tiếng thì thế nào nhỉ.”
Đàm Hạo cũng nhanh chóng gửi tin: “Đúng đấy, nói nhanh lên nào. Hai hôm trước ba tớ gọi điện thoại cho tớ, bảo phải học tập theo cậu. Tớ hỏi thì ông ấy không nói, có phải cậu từng liên lạc với ba tớ không?”
Phương Bình suy nghĩ một chút, quyết định không thể quá mức đả kích bọn họ, chỉ nói sơ lược: “Tớ theo học đạo sư cấp sáu, được cho 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông, cái khác cũng không có gì.”
"..."
Nhóm chat hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không ai nói chuyện.
Hơn một phút sau, Ngô Chí Hào mới trả lời: “Cậu có thể tiếp tục lặn xuống được rồi đấy!”
Phương Bình có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ u oán của cậu ta, vui vẻ một lát, lúc này mới hỏi: “Gần đây anh Vương có ở trường học không?”
“Không biết nữa, từ lúc đi học tới giờ vẫn chưa thấy mặt anh ấy lần nào, nhưng mà anh Vương ở Nam Võ thật sự uy phong lắm đấy!”
Ngô Chí Hào lại ước ao nói: “Hội trưởng hội võ đạo Nam Giang, uy phong hơn cả đạo sư bình thường, ngay cả đạo sư của tớ là đạo sư cấp bốn nhé, nhưng khi nhắc đến anh Vương cũng luôn khen không dứt miệng đấy.
Đáng tiếc cậu lại không chọn Nam Võ, nếu không, có anh Vương chống lưng, có thể nghênh ngang đi khắp nơi được đấy!”
Hiển nhiên, Ngô Chí Hào cũng không biết tin Vương Kim Dương đi bắc.
Vương Kim Dương gần đây cũng không xuất hiện ở trường học. Chuyện đi bắc Phương Bình từng nghe Phó Xương Đỉnh nói qua, nghe nói Vương Kim Dương đã rời khỏi Kinh Đô rồi.
"Lẽ nào đã chuẩn bị đột phá rồi?"
Phương Bình suy đoán một trận, trong lòng cũng có chút ước ao.
Lúc này mới qua bao lâu đâu, cậu đã phải trơ mắt nhìn đối phương từ cấp hai phát triển đến cấp bốn, còn mình chỉ mới vào cấp một.
“Tình hình của lão Vương rốt cuộc là thế nào?”
Trong lòng Phương Bình cũng có chút ngạc nhiên, Vương Kim Dương thật sự đột phá quá nhanh rồi.
Mặc dù thiên tài ở Ma Võ cũng rất nhiều, nhưng mới lên đại học năm hai đã trở thành cấp bốn, hiện nay Phương Bình cũng chưa nghe nói qua.
Thậm chí là Tạ Lỗi đã qua ba lần tôi cốt, hiện nay cũng chỉ là đỉnh cấp hai, còn cách cấp ba một đoạn xa thật xa.
Lúc trước, những người từng giao thủ với Vương Kim Dương, cũng không ít người đều dừng lại ở cấp một. Chênh lệch như vậy cũng không phải là mức chênh lệch bình thường.