Chương 192: Ta mới là nhân vật chính
Trương Quốc Uy vừa định hô "Nhận thua", kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, mũi chân Phương Bình đã "bịch" một tiếng đá trúng ngực cậu ta!
Một cước đá trúng, Phương Bình cũng không bỏ qua, song quyền xuyên qua tai, hai quyền đánh trúng huyệt Thái Dương trái phải của Trương Quốc Uy!
Lỗ mũi, khóe miệng, hốc mắt đều có máu tươi chảy ra, dù Phương Bình chưa rèn luyện xương chi trên, nhưng không thể khinh thường sức mạnh ba lần tôi cốt.
Xương sọ chưa rèn luyện, từ trước đến nay, đầu võ giả đều là nhược điểm.
"Ầm"
Ánh sáng trong mắt Trương Quốc Uy dần biến mất, ngã ngồi trên mặt đất, đầu rủ xuống dưới.
...
Dưới đài.
Sắc mặt mấy người Lưu Vĩnh Văn biến đổi nhanh chóng, Trương Quốc Nho cũng thấp giọng cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra!"
Rõ ràng khí huyết đã tiêu hao, ông ta võ giả cấp 5 sẽ không nhìn lầm, nhưng khí huyết Phương Bình bỗng nhiên khôi phục, lúc này mới khiến cho Trương Quốc Uy mất mạng!
Hai trận chiến hai người chết, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Hai người còn lại, trước khi Trần Quốc Long chết lúc còn chưa mất ý chí chiến đấu, bây giờ, rõ ràng đã có chút e ngại.
...
Trên đài, Phương Bình nhắm mắt thở dốc, tim đập kịch liệt.
Một lần so tài, đánh chết hai người, lúc này đã không quan tâm đúng sai, đáng hay không đáng, Phương Bình chỉ biết mình còn sống là được!
Mọi người dưới đài nhíu mày kinh ngạc, trên đài Phương Bình nghỉ ngơi một lát, mở mắt nói: "Tiếp tục!"
Ánh mắt Chu Nghiên khẽ thay đổi, trầm giọng: "Cậu không nghỉ ngơi một lát à?"
"Đã đặt vé xe rồi!"
Phương Bình nói như vậy, làm trọng tài trung lập, Chu Nghiên cũng không khuyên nữa, quay đầu nhìn hai người bên võ đài: "Các cậu còn muốn lên không?"
Hai người dưới đài đã không còn kiên định lúc trước, lúc bác sĩ và hội viên Hội Võ Đạo lần nữa khiêng thi thể Trương Quốc đi qua họ, ánh mắt hai người hơi ảm đạm.
Một lát sau, một người trong đó khẽ thở dài: "Tôi nhận thua, từ nay về sau, tôi yên tâm tập võ, cấp một cũng tốt, cấp 2 cũng được, võ đạo..."
"Có lẽ... Không thích hợp với tôi..."
Câu sau, nói khẽ không thể nghe thấy.
Cậu ta sợ, sợ hãi rồi!
Cùng là cấp một, cậu ta là đỉnh cấp một, Phương Bình chỉ mới vào cấp một.
Nhưng sau khi Phương Bình liên tục đánh chết hai võ giả đỉnh phong cấp một, cậu ta không dám lên đài.
Dứt lời, người này quay người bước đi.
Cậu ta vừa đi, dưới võ đài chỉ còn lại người cuối cùng.
Người cuối cùng, cũng không phải nam sinh, mà là nữ sinh.
Lúc này, cô gái này hơi do dự, nghiêng đầu liếc nhìn Lưu Vĩnh Văn, nghiến răng, đang chuẩn bị lên đài.
Dưới đài Lưu Vĩnh Văn bỗng nhiên nói: "Bỏ đi, nhận thua!"
"Vĩnh Văn!"
Nữ sinh có chút không cam lòng, nghiến răng: "Tôi có thể!"
Lưu Vĩnh Văn lắc đầu, nhìn Phương Bình: "Cô ấy nhận thua."
"Vĩnh Văn..."
Quan hệ của nữ sinh và Lưu Vĩnh Văn rõ ràng không bình thường, ánh mắt lộ ra không biết là buông lỏng hay là tiếc nuối, quay đầu nhìn Phương Bình, oán giận nói: "Hôm nay nếu không phải không thể dùng binh khí..."
Phương Bình lạnh lùng nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, muốn đánh thì lên đài, xem tôi có thể đánh chết cô hay không!"
"Cậu!"
"Cô mà cũng xứng là võ giả à! Trên võ đài, sao lại nhiều lời như vậy, đánh thì đánh, không đánh thì nhận thua!
Không phục, lên đài, khí huyết tôi tiêu hao hơn phân nửa, có lẽ không đánh chết cô được!"
"Khốn nạn... Tôi..."
"Đủ rồi!"
Lưu Vĩnh Văn khẽ quát một tiếng, Trương Quốc Nho cũng cau mày nói: "Tề Vi, xuống, nhận thua thì xuống đi!"
Võ giả, kiêng kỵ nhất thực lực không đủ mà miệng lại nói không sợ.
Miệng pháo có thể giết người, cũng xây dựng thực lực cơ bản.
Tần Phượng Thanh có thể nã pháo khắp nơi, người bình thường không đánh chết cậu ta, người có thể đánh chết cậu ta, cũng sẽ không đánh chết cậu ta.
Nhưng đối thủ của Tề Vi là Phương Bình, mới vừa vào cấp một không lâu, đã đánh chết hai võ giả đỉnh phong cấp một, Tề Vi có mạnh miệng hơn nữa, cũng không che giấu được hiện thực cô nhận thua không dám thực chiến.
Sắc mặt Tề Vi ảm đạm, cúi đầu đi thẳng ra ngoài.
Cô còn dám chiến sao?
Chưa chắc dám!
Nếu Lưu Vĩnh Văn mạnh mẽ yêu cầu, cô có thể sẽ chiến đấu đến chết, nhưng Lưu Vĩnh Văn cũng thay cô nhận thua, đã tháo dỡ khúc mắc trong lòng, bây giờ cô lên đài, rất dễ bị đánh chết!
Hai người khiêu chiến đi rồi, cái gọi là "So tài" tất nhiên chấm dứt.
Lưu Vĩnh Văn nhìn chằm chằm Phương Bình, đứng lên nói: "Tài nghệ không bằng người, thua không oan.
Nhưng em trai tôi, lúc trước cũng là thiên tài bình thường như cậu, được gởi gắm nhiều hi vọng, trong nhà mong đợi ở nó nhiều hơn tôi, hi vọng nó có thể tốt nghiệp cấp 4.
Nhưng hôm nay, thương tích vẫn chưa lành, đỉnh cấp một cũng không thể duy trì, khí huyết giảm, hạ xuống đến mới vào cấp một.
Đừng nói tốt nghiệp đạt được cấp 4, cấp 2 cũng khó khăn, khả năng cả đời dừng bước ở cấp một..."
Lưu Vĩnh Văn tự giễu cười nói: "Nói những lời này, không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cậu, võ đạo chi tranh, không phân đúng sai, chỉ bằng thực lực!
Vương Kim Dương có thể đánh em trai tôi tàn phế, thì tôi cũng có thể để cho người ta đánh cậu tàn phế!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có quy củ, dưới tình huống quy tắc cho phép, tôi rất tình nguyện để cậu lĩnh hội cảm giác của em trai tôi một chút.
Hiện tại thực lực của cậu có thể so với đỉnh phong cấp một, chuyện hôm nay bỏ đi.
Chờ cậu cấp 3... Chúng ta lại so tài!"
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên có người đi vào sân đấu võ, cất cao giọng nói: "Không cần chờ cậu ta cấp 3, tôi cũng là cấp 3, Lưu Vĩnh Văn, tôi khiêu chiến cậu!"
"Ầm..."
Sân đấu võ, vang lên tiếng va chạm nhỏ.
"Là anh!"
"Vương Kim Dương!"
"Anh lại có thể dám đến Ma Võ!"
"..."
Giữa sân đấu nổi lên sóng to gió lớn, những sinh viên Lưu Vĩnh Văn mang tới nhao nhao trợn mắt nhìn!
Bên cạnh cửa chính sân đấu võ, Vương Kim Dương vẫn hờ hững như trước đây, thản nhiên nói: "Lưu Vĩnh Văn, tiếp chiến không?"
"Anh!"
"Dám hay không dám!"
Vương Kim Dương bình tĩnh nói: "Lên đài, trong vòng ba chiêu mà tôi đánh không chết cậu, tôi sẽ quỳ một tháng trước cửa trường Ma Võ tự nhận không địch lại cùng cấp Ma Võ!"
"Vương Kim Dương!"
Có đạo sư lạnh giọng quát: "Đây là Ma Võ, không phải Nam Võ!"
Ánh mắt Vương Kim Dương nhìn đạo sư, vẫn bình tĩnh nói: "Nội trong ba ngày tôi chắc chắn đột phá, một tháng sau ông có thể khiêu chiến tôi, sinh tử tự chịu!"
"Ngạo mạn!"
Đạo sư cấp 4 giận dữ!
"Mạnh miệng không giết chết người!"
"Cậu dám khinh thường Ma Võ!"
"Tôi không coi thường bất luận kẻ nào, nhưng tôi không sợ bất luận kẻ nào! Tôi có thể đi đến giờ này ngày này, nỗ lực nhiều hơn các cậu nhiều!"
Vương Kim Dương bình tĩnh nói: "Hiện tại, tôi lấy thực lực cấp 3, khiêu chiến Ma Võ cấp 3 cùng cấp! Dám chiến hay không?"
"Tên phách lối!"
"Tiếp chiến, để võ giả đỉnh phong cấp 3 chiến cậu ta!"
"..."
Có người lòng đầy căm phẫn, có người tức giận bất bình.
Sắc mặt Lưu Vĩnh Văn biến đổi một hồi, nhưng không nói một lời.
Mấy đạo sư cũng không ngừng nhíu mày, nhưng không ai tiếp lời.
Vương Kim Dương - đỉnh phong cấp 3, trước đó biến mất một thời gian, mọi người cho là cậu ta đang bế quan đột phá cấp 4.
Ai biết, đối phương cũng không đột phá, mà lại tới Ma Đô.
Lúc này, lấy thực lực đỉnh cấp 3 của Vương Kim Dương, cách cấp 4 khoảng cách nửa bước thực lực, mặc dù Ma Võ cũng có loại sinh viên này, nhưng liệu có thật là đối thủ Vương Kim Dương không?
Đánh bại tất cả cấp một, còn có thể nhìn thành chơi đùa.
Võ giả cấp 3 đều là học viên tinh anh, một khi bị Vương Kim Dương quét sạch, Ma Võ mất hết mặt mũi, chỉ sợ sau này sẽ gặp phiền toái lớn thật sự!
Vương Kim Dương thấy mọi người không ứng, cũng không thất vọng, cũng không tự kiêu, lạnh nhạt nói: "Đã không dám, vậy tôi cũng không ép!
Nhưng tôi là tôi, người khác là người khác!
Phương Bình là sinh viên Ma Võ, mà không phải sinh viên Nam Võ, Ma Võ lại nhằm vào một sinh viên mới như vậy, đây là tác phong của trường danh tiếng sao?"
"Vương Kim Dương, đây là khiêu chiến công bằng, Phương Bình tự mình đáp ứng!" Lưu Vĩnh Văn cau mày nói.
Vương Kim Dương nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Được, lần này coi như xong, nếu còn có lần sau, tôi cũng sẽ khiêu chiến công bằng!
Tôi cấp 3, các cậu không dám chiến!
Chờ tôi vào cấp 4, tôi sẽ tránh chiến, thời điểm đỉnh cấp 4, tôi lại đến chặn cửa Ma Võ, tôi cũng muốn nhìn xem, đánh chết tất cả học viên cấp 4 các cậu, có phải cũng công bằng hay không?"
"Khốn nạn!"
Trương Quốc Nho nổi giận: "Cậu thật coi Ma Võ chúng tôi không có người!"
"Vậy thì chiến!"
Vương Kim Dương đột nhiên quát: "Hôm nay Vương Kim Dương tôi, khiêu chiến học viên Ma Võ cấp 3, ai đến cũng không từ chối!
Thật sự cho rằng tôi không dám giết sinh viên Ma Võ các người sao!"
"Cậu..."
"Câm miệng!"
Lữ Phượng Nhu vẫn trầm lặng bỗng nhiên gầm một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc Trương Quốc Nho!