Chương 193: Ta mới là nhân vật chính (2)
Vương Kim Dương quét sạch cấp 3 khu vực phía Bắc, mấy phó hội trưởng Hội Võ Đạo Võ Đại kinh đô bại trận trong nháy mắt, làm sao chiến?
Ở Kinh Đô, Vương Kim Dương không hạ sát thủ.
Hôm nay ở Ma Võ thật muốn hạ sát thủ, học viên cấp 3 e là muốn máu tươi nhuộm đỏ Ma Võ rồi.
Sắc mặt Trương Quốc Nho đỏ lên, không nói gì nữa.
Vương Kim Dương cũng không để ý tới ông ta, nhìn Phương Bình trên đài: "Sau này cảm thấy khiêu chiến có nguy hiểm, có thể từ chối!
Chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu!
Không cần lo lắng bị trả thù, chờ tôi cấp 4, mà Ma Võ còn thế này, thì tôi sẽ đánh chết tất cả học viên cấp 4 của Ma Võ!
Chờ tôi cấp 5, đánh chết tất cả học viên Ma Võ cấp 5!"
Vương Kim Dương ngạo mạn nói, lời này đương nhiên khiến sắc mặt đám đạo sư vô cùng khó coi.
Lữ Phượng Nhu cũng hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Vương Kim Dương, trước không đề cập tới Phương Bình là học trò của tôi, tôi tất nhiên sẽ chăm sóc.
Chỉ nói cậu, cậu thật cảm thấy cậu vô địch cùng cấp?"
"Thử thì biết!"
"Quả nhiên rất tự tin, đúng là không hổ danh người quấy rối do liên minh Võ Đại đẩy ra."
Lữ Phượng Nhu cười rồi nói: "Làm võ giả, tiếp nhận khiêu chiến là việc rất bình thường”
"Tôi không quan tâm điều này!"
Vương Kim Dương ngắt lời: "Sinh tử của Phương Bình, không có quan hệ gì với tôi, có tiếp nhận khiêu chiến hay không, cũng không có quan hệ gì với tôi!
Nhưng đó là con đường của bản thân cậu ta, mà không phải do tôi ảnh hưởng đến!
Lúc đầu Ma Võ không nên dùng việc của tôi ép buộc cậu ta!
Chuyện của tôi, Vương Kim Dương tôi tự mình chịu trách nhiệm, ai không phục, ai không cam lòng, cứ tới tìm tôi là được, nếu có lần sau nữa, tôi chắc chắn thực hiện lời hứa!"
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu: "Trái lại lời này không sai, thật ra chuyện này là do một đám phế vật bị cậu làm lu mờ đầu óc gây ra.
Tinh anh Ma Võ thật sự, sẽ không ai làm như vậy.
Tần Phượng Thanh, Tạ Lỗi, Chu Nghiên... Những người này, không ai làm khó dễ Phương Bình, bọn họ có sự kiêu ngạo của mình."
Vương Kim Dương thản nhiên nói: "Bọn họ cũng không dám!"
Chu Nghiên bên cạnh khóe miệng hơi co giật, lầu bầu nói: "Nói như ai cũng sợ cậu."
Vương Kim Dương nghe thấy lời này, nhìn cô nói: "Cậu có thể tiếp chiến!"
"Bệnh tâm thần..."
Chu Nghiên tức giận nói: "Anh đừng quá khoa trương, đây là Hội Võ Đạo Ma Võ! Ai cho anh vào?"
"Tôi!"
Lúc này, một âm thanh lười biếng truyền đến.
Tần Phượng Thanh mang theo đao, lười biếng đi đến, ngáp một cái nói: "Tôi vừa vặn nhìn thấy cậu ta ở nhà ga, mời cậu ta đến Ma Võ dạo chơi, không ngờ có kịch hay để xem.
Đã nói sớm rồi, đừng giày vò những thứ vô dụng này.
Tên này còn chưa chết, vẫn còn sống, muốn đánh cậu ta thì cứ khiêu chiến, giả tạo nhiều thế làm gì!
Tôi cũng không đánh lại cậu ta, nếu không không đã sớm khiêu chiến cậu ta..."
Lúc này, Phương Bình vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Anh Vương, Tần Phượng Thanh cũng nói chờ tôi lên cấp 3 sẽ khiêu chiến tôi..."
Khóe miệng Tần Phượng Thanh giật một cái, hùng hùng hổ hổ nói: "Lão tử... Lão tử cứ nói vậy đấy!"
Vương Kim Dương liếc mắt nhìn cậu ta cũng không nói, cuối cùng lại nhìn Lưu Vĩnh Văn sắc mặt khó coi: "Bây giờ cậu là cấp 3, bây giờ không tiếp chiến không có việc gì, đừng cho là tôi đến cấp 4, thì không thể làm gì cậu! "
Ba cậu cũng là cấp 4, nếu có lần sau nữa, thì tôi sẽ cùng ba cậu sinh tử chiến!"
"Vương Kim Dương!"
Sắc mặt Lưu Vĩnh Văn âm trầm, không còn hào hoa phong nhã trước đó, nghiến răng nói: "Nếu không phải..."
"Nếu không phải cái gì? Nếu không phải tôi có tông sư cùng đi, ba cậu sớm đã xuống tay với tôi rồi?"
Vương Kim Dương cười lạnh nói: "Đó là vì tôi có giá trị này! Vương Kim Dương tôi có giá hơn các cậu, cho nên các cậu phải cam chịu số phận!"
Bỏ lại lời này, Vương Kim Dương liền quay người đi, vừa đi vừa nói: "Mấy ngày này, tôi sẽ không rời khỏi Ma Đô, mặc kệ cấp 3 Ma Võ hay là nơi khác, đều có thể tới tìm tôi!
Ba ngày sau, tôi không còn tiếp nhận khiêu chiến cấp 3, đương nhiên, muốn chết, cũng có thể đến!"
...
Lão Vương cứ đi như thế, Phương Bình lại không ngừng thở dài.
Rõ là đoạt danh tiếng mà!
Trận chiến mở màn, cậu đánh chết hai võ giả đỉnh phong cấp một, khí thế chính là thời điểm vang dội nhất.
Kết quả lão Vương vừa đến, vô cùng bá đạo, ngay cả Lữ Phượng Nhu cũng không quan tâm sinh viên mình nữa, mà nhìn chằm chằm lão Vương.
Trước đó Triệu Tuyết Mai và Dương Tiểu Mạn nhìn cậu còn có chút e ngại và sùng bái, nhưng lão Vương vừa đến, e là hai cô gái này cũng quên Phương Bình còn ở trên đài.
"Đây coi là chuyện gì?"
Phương Bình lầu bầu một câu, lại có chút nhẹ nhõm.
Cậu không ngờ Vương Kim Dương sẽ đến vào lúc này, Hơn nữa vừa đến đã vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp muốn chiến tất cả cấp 3 Ma Võ.
Ngay cả đạo sư cấp 4, lúc Vương Kim Dương nói ra trong ba ngày đột phá, một tháng sau tiếp chiến, cũng không dám lên tiếng.
Vương Kim Dương đã tạo ra danh tiếng!
Quét sạch cấp ở 1 Ma Đô, quét sạch cấp 3 khu vực phía Bắc!
Sắp tiến vào cấp 4, mấy đạo sư cùng cấp bọn họ có thể địch nổi Vương Kim Dương sao?
Võ giả cấp 4 đã là nhân vật một phương rồi!
Nếu là thích hợp, có thể đảm nhiệm Đô đốc một thành phố, loại tình huống này, lại cùng võ giả tiến hành sinh tử chiến, không phải ai cũng quyết đoán như vậy. Vương Kim Dương đi rồi, Tần Phượng Thanh cười cười, cũng rời đi theo.
Chu Nghiên nhìn hai ôn thần này đi khỏi, nói mát một câu, tên Tần Phượng Thanh này não bị úng nước hay sao mà lại đưa Vương Kim Dương đến Hội Võ Đạo!
Vốn tâm tư còn ở trên Phương Bình trên võ đài, bây giờ không còn nghĩ đến việc Phương Bình nữa.
Đánh chết hai võ giả đỉnh phong cấp một, quả thực là có chút phiền phức.
Nhưng phiền phức nữa, cũng là bọn họ chủ động khiêu chiến Phương Bình, hơn nữa là đánh luân phiên mấy ván, kết quả bị người đánh chết, đó cũng là đáng đời.
Về sau báo do huấn luyện mà thiệt mạng, sự tình không tính quá lớn.
Mấu chốt là Vương Kim Dương sắp đột phá tứ phẩm, Hội trưởng vẫn bế quan, hai người này có phải sẽ đánh một trận hay không?
Một Hội trưởng Hội Võ Đạo Ma Võ, địa vị cũng không thấp hơn Đô đốc một thành phố là bao.
Kiểu võ giả tuổi trẻ cảnh giới trung cấp này, một khi xảy ra chuyện, chết một người còn đáng tiếc hơn 100 người cấp một chết.
Tâm tư mọi người đều đã không còn trên sân đấu võ, mấy người Lưu Vĩnh Văn không nói một lời, nhanh chóng rời đi.
Đạo sư khác, cũng vội vàng rời đi, không còn ai nhắc tới việc Phương Bình.
...
Một lát sau.
Bên ngoài Hội Võ Đạo.
Phương Bình khẽ nói: "Cô, tiếp theo em nên làm gì?"
"Cậu à?"
Lữ Phượng Nhu tức giận nói: "Không phải cậu đặt vé buổi chiều sao? Đi về nhà, còn có thể làm thế nào!
Lúc này về nhà cũng tốt, lần đầu tiên giết người nhỉ?"
"Vâng."
"Biểu hiện vẫn tốt, nhưng trong lòng chắc không dễ chịu như vậy, về nhà giúp người nhà, hóa giải một chút, quen rồi sẽ tốt.
Đợi ngày nghỉ kết thúc lại tới tìm cô, cô sẽ sắp xếp."
"Vậy Vương Kim Dương..."
"Cậu ta?"
Lữ Phượng Nhu nghĩ một chút mới nói: "Có chút có thành tựu, dưới cấp 3 còn được, tiến vào cấp 3 rồi, cũng coi là một nhân vật rồi.
Tên này mưu đồ không nhỏ, lúc này đến Ma Đô, rất có thể vì tìm kiếm một chút cơ duyên, chuẩn bị vì đột phá tu luyện cấp 3.
Đến cấp 3, nếu cậu ta không nguyện ý, người có thể coi cậu ta là quân cờ không nhiều."
"Nói đi nói lại..."
Lữ Phượng Nhu liếc nhìn Phương Bình, hơi ghét bỏ nói: "Hai người các cậu còn hơn kém một tuổi nhỉ, chênh lệch cũng quá lớn rồi, hắn dám ép sinh viên Ma Võ không dám mở miệng, thế mà ngay cả võ giả cấp một cậu cũng muốn tính toán?"
Phương Bình nghẹn họng, mình đây là bị xem thường, bị phê bình sao?
Mình mới vào Võ Đại, mình vừa mới đánh chết hai võ giả đỉnh phong cấp một, mình mới là nhân vật chính!
Hình như Lữ Phượng Nhu có việc, cũng đi trước rồi.
Những người khác cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại ba sinh viên mới vào năm thứ nhất nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Triệu Tuyết mai nhìn Phương Bình, còn mang theo một chút e ngại.
Nhưng Dương Tiểu Mạn cũng quên chuyện vừa nãy rồi, khẽ hỏi: "Vừa nãy là Vương Kim Dương Nam võ phải không?"
Mấy năm nay Vương Kim Dương là sinh viên có tên tuổi nhất của Võ Đại phổ thông.
Trước đó mấy người Dương Tiểu Mạn cũng nghe qua tên của anh ta, nhưng chưa từng gặp mặt.
Cộng thêm sau khi vào Ma Võ, mọi người có chút tự kiêu, cũng không xem trọng Vương Kim Dương.
Nhưng một màn hôm nay, lật đổ tưởng tượng của các cô.