Chương 194: Cầu mạnh
Ở Hội Võ Đạo Ma Võ, một sinh viên Võ Đại phổ thông đỉnh cấp 3, trấn áp toàn trường!
Mấy người Chu Nghiên, mặc dù bình thường dễ nói chuyện, nhưng từ việc hôm nay cô cứng rắn uy hiếp Trương Quốc Nho có thể thấy được, cũng không phải loại hiền lành.
Nhưng kết quả thì sao?
Đụng phải lúc Vương Kim Dương đánh tơi bời, cô cũng chỉ nói dông dài vài câu, về việc Vương Kim Dương khiêu chiến học viên Ma Võ cấp 3, cô coi như không nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, hai cô gái này đều có cảm xúc "Đại trượng phu phải là người như thế".
Phương Bình hơi im lặng, lúc lâu sau mới nói: "Tôi vừa đánh chết người rồi!"
"À... ừ..."
Triệu Tuyết Mai bỗng nhiên hoàn hồn, hơi sợ hãi nhìn Phương Bình: "Cậu... có phải cậu ra tay hơi tàn nhẫn không?”
Mặt Phương Bình đen lại, không ngờ lão Vương là khí phách nam nhi, lão tử đánh chết người thì là ra tay tàn nhẫn?
Không thèm để ý cô, Phương Bình liền cất bước đi.
Hình như Triệu Tuyết Mai cảm thấy có chút không ổn, vội đuổi theo giải thích: "Tôi không có ý đó... Chỉ là... Chỉ là cảm thấy... Bọn họ..."
Cô muốn nói, mọi người đều là sinh viên, bọn họ còn trẻ, còn có tiền đồ tốt đẹp.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Trần Quốc Long thì không biết, nhưng Trương Quốc Uy nói là muốn đánh chết Phương Bình.
Đã như vậy, Phương Bình đánh chết đối phương, hình như cũng không có gì sai.
Phương Bình lắc đầu: "Không có việc gì, thật ra tôi cũng không quen, tôi cũng chưa từng muốn giết người.
Nhưng tôi không giết người, người khác muốn giết tôi, vậy tôi cũng không thể chờ chết.
Lên võ đài, sinh tử không phải do mình, lần này không phải so tài đơn thuần, đã có lần này, sau này cũng sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Không chỉ vì cậu, còn vì Vương Kim Dương.
Lão Vương cũng nói, còn vì anh ta liên lụy người khác, anh ta sau khi lên cấp 4 sẽ lập tức khiêu chiến cấp 4, lên cấp 5 sẽ khiêu chiến cấp 5. Hơn nữa tuyên bố phải quyết sinh tử!
Tình huống này, mọi người cũng phải cân nhắc rõ ràng.
Trong trường hợp vô địch cùng cấp Vương Kim Dương còn bị đánh bại, cũng không có mấy người sẽ thử nghiệm.
Triệu Tuyết Mai gật đầu, do dự một chút, lại khẽ nói: "Giết người cảm giác thế nào?"
"Lúc Trần Quốc Long chết, hơi không thích ứng, chân cẳng như nhũn ra.
Nhưng không phải chưa từng thấy người chết, cộng thêm chết nhanh, một lát sau thì tốt hơn nhiều rồi.
Lúc đánh chết Trương Quốc Uy, tôi thôi miên bản thân, võ giả chết bởi võ đài, đây cũng là một loại kết cục, lập tức không khó chịu như vậy nữa."
"Tâm lý cậu thật mạnh mẽ..."
Triệu Tuyết Mai bình thường ăn to nói lớn, hôm nay tiếng nói chuyện cũng nhỏ hơn nhiều, khẽ thở dài: "Đạo sư dẫn tôi tới xem trận này, có phải muốn nói cho tôi, sớm muộn tôi cũng sẽ có một ngày như này hay không?"
"Có lẽ vậy."
Phương Bình cũng thở dài, mở miệng: "Cơ hội võ giả đối mặt tử vong chắc sẽ không ít, nhất là võ giả cấp 3, cậu đã thấy rồi đấy, dù là Chu Nghiên hay Lưu Vĩnh Văn, bao gồm những đạo sư kia, chắc đều đã trải qua sinh tử rồi.
Bọn họ đối với cái chết của sinh viên, có thương xót, có buồn đau, nhưng không sợ hãi.
Không sợ sinh tử, có lẽ đây chính là võ giả."
"Thế nhưng... Thế nhưng võ giả mà tôi biết, không phải như vậy."
"Võ giả xã hội phải không?"
"Không phải, cũng tốt nghiệp Võ Đại, nhưng bây giờ làm dân sự."
"Vậy thì đúng rồi, tôi đã nghe người ta nói, thật ra ở Võ Đại, sinh viên cấp 3 trở xuống rất an toàn, hôm nay là ngoại lệ.
Sau khi tốt nghiệp, đại đa số những sinh viên này đều làm công việc dân sự.
Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, bình thường đều sẽ vào cục điều tra và truy bắt, quân đội, hoặc làm việc khác, rất ít người chỉ làm nhân viên dân sự cho chính phủ."
Bây giờ Phương Bình cũng biết một số thứ, ở Võ Đại, học viên cấp 3 trở xuống, vẫn được bảo đảm an toàn.
Dù cậu, nếu thật sự không tiếp nhận khiêu chiến, ở trường học mấy người Lưu Vĩnh Văn cũng không làm gì được cậu.
Đi ra ngoài, cũng bị pháp luật ràng buộc.
Sở dĩ Phương Bình tiếp nhận khiêu chiến, chỉ vì hy vọng có thể bớt phiền phức một chút, uy hiếp một số người, ít nhất để cùng cấp không dám tìm cậu phiền phức.
Cậu rất nhiều việc, không có thời gian mỗi ngày chơi đùa cùng mấy người này.
Bây giờ xem ra, hiệu quả càng tốt hơn.
Cũng không biết trong lòng Triệu Tuyết Mai nghĩ gì,sau đó không hỏi nữa.
Cô không hỏi, nhưng Dương Tiểu Mạn đi theo lại luôn tò mò nói: "Phương Bình, lúc cậu và Trương Quốc Uy giao thủ, rõ ràng khí huyết đã tiêu hao sạch sẽ..."
Phương Bình quay đầu nhìn cô, hơi cau mày nói: "Vào Võ Đại, đạo sư của cậu không dạy cậu, đừng dò hỏi bí mật của người khác à?
Hoàn cảnh nhà cậu chắc rất tốt, trong nhà cũng có võ giả, chẳng lẽ ba mẹ cậu cũng chưa từng dạy cậu sao?
Mỗi võ giả, đều có con đường của bản thân họ, tùy ý dò xét bí mật của người khác, sẽ tạo thành mối thù sinh tử, hiểu chưa?
Sau này đừng tùy tiện thăm dò những thứ này!"
Lòng hiếu kỳ của Dương Tiểu Mạn hơi nặng, trước đó đã nghe Triệu Tuyết Mai nói, đang thăm dò tình hình của bản thân.
Trước đó Phương Bình còn tưởng rằng cô và mấy người Lưu Vĩnh Văn cùng một bọn, cố ý thăm dò thông tin của mình.
Bây giờ lại thấy không giống lắm, có thể là do quá hiếu kỳ.
Nhưng loại hành vi này không đáng cổ vũ, võ giả nào lại không có bí mật?
Phương Bình có, Lữ Phượng Nhu có, Vương Kim Dương có, mỗi tông sư cường giả đều có!
Có một số việc bản nhân không nói, dù là đạo sư cũng không sẽ hỏi, giống như Lữ Phượng Nhu, chẳng lẽ cô không nhìn ra khí huyết Phương Bình bỗng nhiên khôi phục không được bình thường, nhưng cô không hề hỏi gì.
Đạo sư, chỉ phụ trách giảng dạy, giải thích nghi hoặc, bí mật của sinh viên, đó là việc của bản thân bọn họ.
Dương Tiểu Mạn bị cậu quát lớn, mặt biến sắc, vừa định nói gì đó, Triệu Tuyết Mai liền lôi cánh tay của cô.
Đây chính là tên đã giết người!
Trong đám sinh viên mới, võ giả từng thấy máu và chưa từng thấy máu không giống nhau.
Dương Tiểu Mạn bĩu môi, cũng không lên tiếng nữa.
Phương Bình cũng mặc kệ các cô, nhanh chóng bước đi.
Chờ hắn đi rồi, Dương Tiểu Mạn mới tức giận: "Chảnh cái gì chứ, sớm muộn cũng trừng trị cậu ta! Báo thù rửa hận!"
Về phần báo mối thù gì, đương nhiên mối thù tập ngực lúc phân viện!
...
"Anh Vương, anh ở đâu?"
"Nhà khách Ma Võ."
"Ồ?"
Phương Bình hơi sửng sốt, lão Vương thật ngang ngược, thế mà đi nhà khách Ma Võ, đây chính là địa bàn Ma Võ, lại còn thật chờ sinh viên Ma Võ tới cửa khiêu chiến?
Không hỏi lại, Phương Bình cúp điện thoại rồi đi ra ngoài trường.
Cậu thật có nhiều vấn đề cần tìm lão Vương hỏi thăm.
...
Mười mấy phút sau.
Nhà khách Ma Võ.
Phòng ăn.
Vương Kim Dương đang dùng cơm, Tần Phượng Thanh ngồi bên cạnh.
Tần Phượng Thanh vừa ăn, vừa nhiệt tình chào mời: “Học đệ này, cùng ăn một chút nhé, đói bụng chưa?
Hôm nay đánh không tệ, đánh chết người không chỉ một lần!
Những người này, quá nhàn rỗi mà, cấp một cấp 2 không cố gắng tu luyện, suốt ngày gây chuyện thị phi, thật sự cho rằng không ai có thể kiềm chế họ hay sao?"
Lúc nói lời này, cậu ta hiển nhiên quên chính cậu ta, cũng quên Vương Kim Dương.
Những người cấp một cấp 2 này, cũng không hề nhàn rỗi.
Đương nhiên, rất ít đấu tranh nội bộ, chủ yếu vẫn là nhận nhiệm vụ, kiếm điểm thưởng.
Vương Kim Dương không nói chuyện, chờ Phương Bình ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: "Việc cậu bị khiêu chiến, tôi đã sớm biết."
"Ồ."
"Không bất ngờ à? Dù sao cũng là tôi mang phiền phức đến cho cậu, nếu tôi ra mặt ngay từ đầu ra, chưa chắc cần cậu ra tay."
Phương Bình cười nói: "Là chính em quyết định, không ai ép buộc em, lúc lên đài, Hội Võ Đạo còn hỏi em.
Sở dĩ tiếp nhận khiêu chiến, một mặt là vì khó chịu, dựa vào cái gì tìm em phiền phức!
Một mặt, thật ra là muốn thử một chút, dung nhập vào quần thể võ giả."
Vương Kim Dương cười nhạt: "Vậy theo ý cậu, quần thể võ giả là dạng gì?"
"Không quan tâm sống chết?"
Phương Bình vô ý nói một câu.
Vương Kim Dương bỗng nhiên khẽ nói: "Nói nhảm, có ai không sợ chết! Không ai không sợ chết, không ai có thể lãnh đạm sinh tử, tông sư cũng vậy!
Võ giả trong mắt cậu, chẳng lẽ chính là không quan tâm sống chết, rất thích tranh đấu tàn nhẫn?"
"Sở dĩ khiến cậu sinh ra loại ảo giác này, có thể vì cậu tiếp xúc ít.
Những người hôm nay, chưa chắc đã đánh chết tâm của cậu, thật ra quan trọng hơn vẫn là không cam chịu làm người thất bại.
Võ giả, là một đám theo đuổi sự mạnh mẽ, cầu người sống.
Bọn họ bị tôi cắt đứt đường theo đuổi sức mạnh, nên mới oán giận, mới có thể không cam lòng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không muốn sống."