Chương 196: Về nhà
Vào Võ Đại hơn một tháng, có một số việc không phải Phương Bình hoàn toàn không biết.
Hàng năm đều có lượng lớn võ giả bỏ mình, hàng năm đều có võ giả vì điên cuồng và áp lực mà phạm tội, tạo ra những thảm án đẫm máu khiến người ta nghẹt thở.
Nhưng những việc này, đều bị giấu kín.
Trong đó, Võ Đại cũng ra sức che giấu.
Đổi thành kiếp trước, Phương Bình chắc chắn làm anh hùng bàn phím, biết rõ tình hình là quyền lợi của chúng ta!
Nhưng đời này, Phương Bình lại cảm thấy, chuyện như vậy thì nên giấu kín.
Người bình thường trải qua cuộc sống của người bình thường, hạnh phúc an nhàn, dù không quá giàu có, nhưng không nghe nói ai chết đói.
Những sự việc này truyền ra có lợi không?
Ngoại trừ tạo ra khủng hoảng, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì!
Nếu thật gặp phải võ giả vô cùng hung ác, người bình thường không ngăn cản được, tăng thêm thương vong.
Ngươi không biết rõ tình hình, dù gặp phải những kẻ ác này, đối phương cũng chưa chắc sẽ so đo với ngươi.
Trời sập đã có người cao chống lấy, người cao không chống nổi, còn có những võ giả ở tầng dưới cùng như Phương Bình.
Ngay cả bọn Phương Bình cũng không chống nổi, khi đó mới là lúc dân chúng có quyền được biết, bởi vì tầng lớp đặc biệt cũng không gánh được, vậy thật sắp tận thế rồi.
Những ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, Phương Bình lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, đi về nhà.
...
Quan Hồ Uyển.
Cửa chính.
Phương Bình vừa đi đến cửa, bỗng nhiên có người kinh hãi kêu lên: "Phương Bình!"
Phương Bình nghe tiếng, lập tức cảm thấy vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: “Con bé này, thế mà đến cửa đón anh, anh còn không bảo hôm nay trở về."
Anh em chính là anh em, người thân chính là người thân.
Dù không biết bạn quay về, cũng sẽ trông ngóng, luôn chờ bạn.
Phương Bình cảm thấy vui mừng, vốn muốn bóp bóp cái mặt tròn núng nính kia, lúc này cũng ngại ra tay rồi.
"Phương Viên, hiểu chuyện rồi nhỉ, nhưng không cần đón, anh của em giờ đã là võ giả, một rương hành lý nhỏ, tiện tay thì nâng lên."
Phương Bình vừa đi đến bên cạnh Phương Viên, vừa khen em gái.
Phương Viên biểu lộ dáng vẻ gặp quỷ, sắc mặt căng thẳng: "Phương Bình, Anh sao buổi chiều mới về?"
"Buổi sáng nhiều người, buổi chiều ít người, trở về buổi chiều rất tốt..."
"A, là rất tốt..."
Phương Viên nuốt nước bọt, sau đó vội nói: "Trước khi về cũng không gọi điện, thật là, chúng ta nhanh lên tầng!"
Phương Bình cười nói: "Không vội, em đợi ở đây bao lâu rồi? Thật là, giờ trời cũng rất nóng, ở nhà chờ là được rồi..."
"Chị hai!"
"Chị Phương, chúng em tới rồi!"
"Chị hai, hôm nay chúng ta nhất định phải dạy dỗ mấy đứa trường trung học phụ thuộc, mấy đứa vớ vẩn lại dám cướp địa bàn chúng ta!"
"Chị hai, chị còn tìm nam sinh đến à? Có nam sinh đi theo không tốt lắm đâu?"
"Tìm cũng tìm người cường tráng một chút, người này hình như hơi gầy nhỉ?"
"..."
Phương Bình: "..."
Phương Bình quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên cạnh mấy nữ sinh tuổi xấp xỉ Phương Viên sôi nổi đi đến.
Những người này tuổi tuy nhỏ, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta mơ màng.
"Chị hai?"
Trong nháy mắt sắc mặt Phương Bình đen như đáy nồi!
Hai tháng mình không ở nhà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tròn vo thành chị hai rồi?
Nói cách khác, vừa nãy không phải đang chờ mình, mà là đang chờ mấy con nhóc này, chuẩn bị cùng đi đoạt địa bàn?
Mình đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Vẻ mặt Phương Viên sụp đổ, vẻ mặt đưa đám nói: "Nếu em nói đây là hiểu lầm, anh có tin không?"
"Ha ha!"
"Anh, anh nghe em giải thích đã..."
"Anh?"
Một tiếng “Anh” Phương Viên thốt ra, trong lúc đó, trong mấy cô bé có đứa vui mừng nói: "Anh Phương đã trở về, chúng ta có núi dựa rồi!"
"Anh Bình trở về!"
"Anh Bình là võ giả đấy, hội Viên Bình chúng ta sắp nổi tiếng rồi!"
"Em chào anh!"
"..."
Cô bé mồm năm miệng mười nhảy cẫng hô hào, có người thấy được sắc mặt Phương Viên không đúng, hai người có quan hệ tốt với cô, bỗng nhiên thét to: "Chạy mau!"
"Anh, chúng em nhận nhầm người, không phải đến tìm Viên Viên đâu!"
"Chạy à!"
"Sao lại chạy?"
"Còn hỏi à, chạy trước rồi nói!"
"..."
Mấy cô bé hấp tấp, Phương Bình dường như cũng không kịp mở miệng, chỉ thấy các cô như một làn khói chạy không còn hình bóng.
Khóe miệng Phương Bình co quắp, bỗng nhiên đưa tay dùng sức bóp mặt Phương Viên, cười như không cười nói: "Được đấy, có bản lĩnh rồi!"
"Chị hai!"
"Lúc nào tròn vo cũng biến thành chị hai rồi?"
"Còn hội Viên Bình!"
"Anh cho em này thì hội hội Viên Bình, này thì làm chị hai, này thì một cô gái mà cư xử như một thằng con trai!"
Phương Bình rất tức giận, vừa bóp gương mặt em gái, vừa gõ gáy của con bé!
Mình mới đi được bao lâu chứ?
Con bé này coi trời bằng vung!
"Hu, oan uổng quá..."
Phương Viên bị bóp mặt, vẻ mặt buồn rầu, ậm ờ giải thích.
"Oan cái con khỉ! Anh tận mắt nhìn thấy, Phương Viên, bây giờ em thật bản lĩnh nhỉ, anh trai em ở Võ Đại cũng không dám xưng anh hai, em thì giỏi rồi, còn trước cả anh!
Còn nữa, anh mới là anh trai em, hội Viên Bình là có ý gì?
Tại sao không gọi hội Bình Viên?
Không đúng, hừm, hội gì cũng dẹp hết cho anh!"
Một tay Phương Bình kéo mặt em gái, một tay kéo rương hành lý đi về nhà.
Phương Viên đáng thương vội đuổi theo, trong lòng vô cùng ai oán, ai biết hôm nay anh trở về, còn có, em lập hội, đương nhiên tên của em phải ở phía trước.
Còn nữa, đừng bóp mặt mà, từ từ rồi nói có được không?
...
Đến nhà, Phương Bình cũng không tự mình mở cửa, vẫn một tay bóp mặt, một tay xách rương hành lý, mở miệng nói: "Mở cửa!"
Phương Viên liếc mắt, anh nghiện bóp đúng không!
Đáng tiếc hiện tại tài nghệ không bằng người ta, lại bị bắt tại trận, Phương Viên đành phải móc ra chìa khoá mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phương Bình liền nghe đến tiếng mẹ truyền đến: "Viên viên trở về rồi?"
"Mẹ, là con."
"Bình Bình?"
Lý Ngọc Anh vội vàng từ phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy Phương Bình, lập tức vui vẻ nói: "Mẹ còn tưởng rằng con không về, hôm qua hỏi con, không phải con nói không chắc sao?
Thật là, trở về cũng không gọi điện thoại, mẹ gọi điện thoại cho ba con, để ông ấy đợi chút nữa mang một ít món kho về..."
"Mẹ!"
Phương Viên bên cạnh không được để ý, mặt mũi tràn đầy tủi thân, mẹ không thấy con bị Phương Bình bóp mặt à?
Mặt cũng sắp sưng lên rồi, còn không cứu con gái mẹ?
Lý Ngọc Anh giống như lúc này mới nhìn thấy con gái, thấy hai anh em vừa gặp mặt đã làm ầm ĩ lên, dở khóc dở cười nói: "Thế này là thế nào?"
Phương Bình hơi bất đắc dĩ nói: "Mẹ, phải quản có bé này nhiều hơn, mẹ đoán xem còn vừa mới dưới thấy gì dưới nhà?"
"Thật ghê gớm! Con bé này lại còn lập câu lạc bộ, còn muốn đi đoạt địa bàn..."
"Con nói hội Viên Bình gì đó à?"
Lời của Lý Ngọc Anh khiến Phương Bình kinh ngạc, không ngờ mẹ mình cũng biết à?
Lý Ngọc Anh cũng hơi bất đắc dĩ nói: "Cũng phải dạy dỗ một chút, còn bé này không bảo được.
Mới bao nhiêu lớn, không nên cùng bạn học bày sạp hàng làm ăn, mỗi ngày còn muốn đoạt quầy hàng, náo loạn đến giáo viên trường học cũng biết.
Con nói làm thêm, vậy con đi chỗ khác bày quầy bán hàng cũng được mà, mấy đứa nhóc con, không nên bày hàng quán ở ở trường học, các giáo viên đều có ý kiến rồi.
Cũng lớp 9 rồi, còn không chuẩn bị tốt để thi trung học, trong nhà nào có thiếu chút tiền này của con?
Ôi, Bình Bình trở về nói một chút cũng tốt, con bé này hiện tại không nghe lời..."
"Bày hàng vỉa hè? Đoạt quầy hàng?"
Phương Bình hơi sửng sốt, tình huống này là như thế nào?
Vô thức buông lỏng mặt em gái ra, hình như mình hiểu lầm cái gì rồi!
Phương Viên buồn bực xoa mặt, tủi thân nói: "Phương Bình, không phải chỉ bán mấy thứ của anh sao? Cần phải bóp em đến bây giờ không?
Anh lại không dùng nữa, em dùng mấy đồ bỏ đi, đem đi bán..."
"Câm miệng!"
Phương Bình quát lớn một tiếng, tức giận: "Sớm nói với em rồi, đừng làm những việc này, em lại chơi đùa lung tung!
Bản thân chơi đùa còn chưa đủ, còn dẫn theo bạn học cùng náo loạn!
Không nghe mẹ nói sao?
Giáo viên đều có ý kiến rồi!"
Phương Bình vội vàng dời chủ đề, không hề cảm thấy áy náy vì mình đã hiểu lầm.
Nói xong, Phương Bình lại nghiêm mặt nói: "Em bán đồ gì của anh?"
Phương Viên không lên tiếng.
Lý Ngọc Anh buồn cười nói: "Ngoài hai bộ quần áo thay giặt, cái gì của con cũng bị mất."
"Cái gì?"
Phương Bình hơi sững sờ, mình từ nhỏ đến lớn, dù không có đồ vật gì, đã lớn như vậy, đồ linh tinh cũng không ít mà?
Hiện tại mẹ nói cái gì?
Mất hết ráo!
Phương Bình cũng không nói chuyện, vội vọt vào gian phòng của mình.
Một phút sau, sắc mặt Phương Bình đen như đít nồi, từ trong phòng đi ra.
"Phương viên, em thật giỏi!"
"Bàn chải đánh răng của anh cũng bị mất!"
"Dép lê anh đâu?"
"Chén trà đâu?"
"Khăn mặt cũng mất!"
"..."
Phương Bình muốn một tay đánh chết con bé này, không ngờ anh của em trở về đúng không?