Chương 197: Về nhà (2)
Phương Viên cúi đầu, lầu bầu nói: "Mua mới cho anh không được sao? Cũ có thể đổi ba bộ mới, không có chút đầu óc nào..."
"Em câm miệng cho anh! Có thể giống nhau sao? Cũ có tình cảm, mới có tình cảm sao?"
"Còn không phải vậy, em cảm thấy mới càng tốt hơn..."
"Còn dám cãi lại?"
Phương Bình giận dữ, lần này không một tay bóp mặt mà dùng cả hai tay, bóp lấy mặt Phương Viên kéo về hai bên.
Phương Viên bất đắc dĩ, hàm hồ nói: "Đủ rồi mà, đừng có lại kiếm cớ bóp mặt em, nếu không em trở mặt."
"Em còn dám trở mặt?"
Phương Bình khịt mũi coi thường, bóp nhẹ một lúc, lúc này mới buông tha Phương Viên đang xù lông.
"Sau này không cho phép làm loại chuyện này! Nghe thấy không?
Nếu có lần sau nữa, anh trực tiếp đánh gãy chân em!"
Phương Bình khuyên bảo một câu, cũng không biết con bé này là hứng thú hay là tham gia náo nhiệt, suốt ngày nghĩ đến những thứ này.
Mới bao nhiêu tuổi chứ?
Dù sao Phương Bình không hy vọng Phương Viên ở tuổi này, làm quá nhiều chuyện lộn xộn.
Dạy dỗ em gái xong, Phương Bình và mẹ trò chuyện về cuộc sống đại học.
Trong miệng Phương Bình, đại học rất tốt đẹp.
Trường học miễn phí đồ ăn, một mình ở một nhà trọ xa hoa, đạo sư đặc biệt thích cậu, tùy tiện uống thuốc.
Các bạn học cũng rất tốt, các nữ sinh cũng rất nhiệt tình...
Tóm lại, trong miệng cậu đại học và Thiên Đường không khác nhau lắm.
Phương Viên bên cạnh lắng nghe quên mất việc mặt còn đau, tỏ rõ vẻ ước ao.
Lý Ngọc Anh cũng rất cao hứng, nhất là trước đó đã biết con trai đột phá thành võ giả.
Lý Ngọc Anh cũng nói một chút chuyện trong nhà, Phương Bình đột phá thành võ giả, người biết không ít.
Bây giờ Phương Danh Vinh thế mà đã thành viên chức chính thức của phòng giáo dục, đi làm từ 9 giờ tới 5 giờ về, công việc chủ yếu chính là uống trà xem báo chí.
Lý Ngọc Anh cũng không còn làm việc rồi, phụ trách chăm sóc Phương Viên.
Mà Phương Viên, cũng được lợi lây, ở trường học, thành chị hai danh xứng với thực, các giáo viên cũng rất chăm sóc cô.
Ban quản lý tiểu khu, mấy ngày trước còn cùng nhau tới cửa thăm hỏi một lần, đưa không ít quà, hiện tại mỗi ngày đều có bảo vệ tuần tra dưới tòa nhà này của họ, dù là không có tác dụng thực tế, nhưng cũng là hết lòng rồi.
Về phí quản lý, càng không ai thu, võ giả người ta ở tiểu khu các ngươi, đó vinh dự của các người, còn dám đòi phí quản lý?
Mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, mọi việc cũng rất thuận lợi.
Thỉnh thoảng Phương Danh Vinh mang một ít đồ ăn đồ uống về, đều là phúc lợi của đơn vị phát cho.
Nghe mẹ kể, Phương Bình cũng rất nhẹ nhõm.
Có đôi khi, con người dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Đến khi ba trở về, nhìn mặt ba đỏ lên, tâm tình tốt hơn trước kia nhiều lắm, người cũng khỏe mạnh hơn nhiều, Phương Bình càng vui mừng.
Cả nhà ăn xong bữa tối thịnh soạn, mọi việc đều rất tốt đẹp.
Nếu như không tính một số việc linh tinh, không đáng kể...
Ví dụ như, lúc ăn cơm Phương Bình phát hiện trong nhà hình như thiếu một bộ đũa bát.
Ví dụ như, muốn uống nước, không tìm được ly...
Phương Bình rất muốn hỏi một câu, người ngu nào mua những này?
Nhưng thấy vẻ cảnh giác của em gái, Phương Bình quyết định tha cho cô bé, dù sao kỳ nghỉ này còn mấy ngày, không nên nhất thời vội vã.
"Ở nhà vẫn tốt..."
Ăn uống no đủ, Phương Bình lại lần nữa cảm khái một câu, trong lòng mơ hồ sợ hãi, buổi sáng hôm nay, nếu mình bị người ta đánh chết, thì tình cảnh như thế nào?
Cậu thở hắt ra, đè những ý nghĩ này xuống, tiếc mạng là được rồi, không ai muốn chết.
...
Một đêm không mộng mị.
Đêm nay, Phương Bình ngủ rất yên ổn, cậu tưởng là mình sẽ mơ ác mộng, nhưng kết quả không có.
Ngày hôm sau, Phương Bình tỉnh lại, xác định một việc.
Con người đều ích kỷ!
Cậu nghĩ tới, mình đánh chết mấy người Trương Quốc Uy, người nhà của họ sẽ đau buồn như thế nào.
Nhưng vừa nghĩ tới, nếu mình chết rồi, người nhà sẽ càng đau buồn, thì Phương Bình lại không có bất kỳ áy náy gì.
Ba mẹ, em gái của mình, dưới ảnh hưởng của mình, đều trải qua những ngày tốt lành.
Nếu như mình chết thì sao?
Ba sẽ phải quay về tiếp tục công việc dùng sức khỏe đổi lấy tiền. Mẹ vẫn phải nhìn sắc mặt người khác, làm cộng tác viên lương 800 đồng một tháng.
Mà em gái, có thể cười vô tư lự như thế không?
...
Lữ Phượng Nhu để cậu về nhà, thay đổi tâm trạng, buông lỏng một chút.
Lúc này Phương Bình thật sự buông lỏng.
Phương Bình tỉnh lại, xuống nhà dưới chạy một vòng, mua bữa sáng, về đến nhà, ba mẹ vừa mới rời giường, Phương Viên vẫn chưa dậy.
Nhìn thấy Phương Bình mới sáng sớm đã đi ra ngoài, Lý Ngọc Anh không biết là đau lòng hay là vui mừng, sắc mặt hơi phức tạp.
Phương Danh Vinh cũng vừa rửa mặt xong, hôm qua ông tính tăng ca, hôm nay phòng giáo dục cũng nghỉ.
Cho bản thân chén trà đặc, Phương Danh Vinh nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Bình Bình, con xem hôm nay có cần mua một ít quà, đến nhà thăm hỏi phó giám đốc Đàm một chút không?"
Đàm Chấn Bình nể mặt Phương Bình, để ba cậu vào làm viên chức chính thức của Phòng giáo dục thành phố.
Mặt mũi là cho lẫn nhau, Phương Bình đã trở về, thăm hỏi một chút, cũng là chuyện đương nhiên.
Phương Bình gật đầu cười nói: "Được, phải cảm ơn một chút, "huyền quan bất như hiện quản", nhà ta sống ở Dương Thành, còn cần phó giám đốc Đàm chăm sóc nhiều."
Phương Danh Vinh nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, con trai chẳng những có thực lực, còn biết đạo lí đối nhân xử thế, cái này còn mạnh hơn thực lực.
Hai cha con bàn bạc một chút, đi quá sớm cũng không tốt, quá muộn sẽ bị giữ lại ăn cơm, sau 9 giờ đi cũng không muộn.
Chờ ăn sáng xong, Phương Viên cũng rời giường.
Biết ba và anh trai muốn đi thăm hỏi phó giám đốc Phòng giáo dục, con bé không hề đề cập tới ý nghĩ muốn cùng đi.
Phương Viên thích tham gia náo nhiệt, thế nhưng phải tùy người.
Lãnh đạo phòng giáo dục!
Đây chính là lãnh đạo giáo viên, bây giờ, ngay cả văn phòng giáo viên Phương Viên cũng sợ đi, càng chưa nói là nhà lãnh đạo phòng giáo dục.
...
Gia Thuộc Viện, phòng giáo dục.
Nhà Đàm Chấn Bình rất xa hoa!
Đời này ăn ở của công chức cũng sẽ không kém.
Có một số việc, bày ở ngoài sáng cũng có chỗ tốt, không đến mức giống đời trước, công chức có tiền cũng chôn dưới đất.
Ba con nhà họ Phương muốn tới thăm hỏi, cũng sớm gọi điện tới rồi.
Cửa chính biệt thự nhà họ Đàm mở rộng, anh em Đàm Hạo đứng ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Phương Bình, liền vội vàng nói: "Ba, Phương Bình và chú Phương đến rồi!"
Đàm Chấn Bình không quá thận trọng, cất bước đi ra, cười nhẹ nhàng nói: "Anh Phương, với tôi còn khách khí như thế, không phải nói không cần mang quà sao?"
Chào hỏi Phương Danh Vinh một tiếng, lúc này Đàm Chấn Bình mới nhìn Phương Bình cười nói: "Hậu sinh khả uý!"
Lúc này khí huyết Phương Bình vẫn chưa bạo phát ra.
Nhưng Đàm Chấn Bình có cảm ứng được một chút, lại có cảm giác bị chèn ép.
Phải biết, ông ta vậy mà là võ giả đỉnh phong cấp một, khí huyết võ giả cũng là võ giả!
Khí huyết ông ta cao tới 250 cal, nhưng đối mặt Phương Bình, lại có cảm giác khí huyết không bằng, cái này thật ngoài dự liệu của người ta!
Coi như Phương Bình đột phá thành võ giả, cũng mới vừa đột phá không lâu, chẳng lẽ khí huyết còn cao hơn ông ta?
"Chú Đàm."
Phương Bình cười cười, khom người nói: "Việc của ba cháu, làm phiền chú rồi."
"Việc nhỏ."
Đàm Chấn Bình cười nói: "Hơn nữa ba cậu là người trung thực, chắc chắn chịu khổ, đồng nghiệp trong phòng đều cảm thấy ba cậu làm không tệ..."
"Phó giám đốc..."
Phương Danh Vinh hơi mất tự nhiên, Đàm Chấn Bình cười nói: "Không ở công ty, gọi phó giám đốc làm gì, tôi hơn anh mấy tuổi, bí mật kêu lão Đàm là được."
Khách sáo vài câu, Đàm Chấn Bình dẫn hai ba con vào phòng.
Vừa vào nhà, thấy anh em Đàm Hạo còn đứng đấy, Đàm Chấn Bình quát lớn: "Đứng đực ở đó làm gì? Đi rót trà cho chú Phương, không hiểu chuyện chút nào cả!"
Đàm Hạo cười ngây ngô, vội vàng đi rót trà.
Phương Bình thấy thế đứng lên nói: "Chú Đàm, chú và ba cháu trò chuyện, cháu nói chuyện với anh em Đàm Hạo một lát, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp."
"Được, vậy người trẻ tuổi các con tâm sự chút đi."
Mặc dù Đàm Chấn Bình có việc muốn tìm Phương Bình bàn bạc, nhưng có Phương Danh Vinh ở đây, cũng không thể coi nhẹ.
Người già thành tinh, đến tuổi này của ông ta, lấy lòng Phương Bình, lộ ra quá không biết xấu hổ, quan hệ tốt với ba Phương Bình, ngược lại thích hợp hơn.
Trong phòng Đàm Hạo.
Đàm Hạo thở một hơi dài nhẹ nhõm, buồn bực nói: "Phương Bình, bây giờ cậu giỏi rồi!
Đừng nhìn ba tớ giống như rất tùy ý, các cậu vừa điện thoại đến, ba lại bắt tớ quét dọn vệ sinh, lại lôi tớ và Thao từ trên giường xuống chuẩn bị tiếp người.
Các cậu còn chưa tới, ba tớ đã đi lại trong phòng khách mấy chục vòng..."
"Khụ khụ!"
Đàm Thao ngắt lời anh trai, giữ lại cho ông già chút tôn nghiêm đi anh.
Ngắt lời anh trai, Đàm Thao có chút hiếu kỳ: "Phương Bình, cậu thật đột phá thành võ giả rồi à?"
"Ừ."
Giờ phút này Phương Bình cũng không giấu diếm, dù sao thái độ của Đàm Chấn Bình đại biểu rất nhiều thứ, lại là ba của bọn họ.
"Thật?"
Anh em nhà họ Đàm trợn mắt há mồm!
Thật thành võ giả rồi?