Chương 222: Đáng buồn thay!
Chờ vào bên trong, Phương Bình mới phát hiện bên trong là một không gian rộng lớn khác.
Phía sau cửa phòng còn có thêm mấy lượt cửa khác, Lữ Phượng Nhu mắt nhìn thẳng, đi thẳng về phía trước.
Dần dần, Phương Bình nghe được tiếng huyên náo và tiếng người reo hò.
Lúc này Phương Bình đã ý thức được gì đó, thấp giọng hỏi: "Đạo sư, đây là sàn đấu ngầm sao?"
"Cho là vậy đi, nhưng mà là nửa công khai, ngầm với không ngầm cái gì, võ giả không phải không phân tranh, nhưng chính phủ không cổ vũ việc quyết đấu sinh tử trước mặt công chúng.
Cho nên, những nơi như thế này mới xuất hiện.
Có thù, có oán, muốn kiếm tiền, muốn rèn luyện, muốn gặp máu, thì cứ tới những chỗ như thế này.
Số lượng học sinh của Võ Đại không nhiều, đều là bảo vật, cũng không thể mỗi người đều phải sắp xếp người cho các em đánh chết!
Ở nơi này thì không phải lo lắng gì cả.
Võ giả nơi này có không ít người đều chẳng phải hạng tốt lành gì, có bị đánh chết cũng không đuối lý."
Nói xong, tiếng reo hò phía trước ngày càng lớn.
"Đánh chết hắn!"
"Đánh chết hắn!"
"Rác rưởi, mau đứng lên, giết hắn, đấm vào đầu kìa!"
"..."
Phương Bình hơi nhíu mày, sắc mặt Triệu Tuyết Mai cũng hơi trắng bệch.
Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Không để cho các em lên đài đâu, trước hết vào xem thôi, nhìn máu, nhìn quen thì tốt, nhìn mấy trận chiến sinh tử này trước mà làm quen đi.
Không đến nỗi đến lúc quan trọng, nhìn thấy người chết, chân tay lại nhũn ra."
Lần này, Lữ Phượng Nhu dẫn bọn họ ra ngoài, chính là để hai người nhìn máu.
Lần trước ở trong trường học cũng không tính là gì.
Xảy ra quá nhanh, Phương Bình cũng chưa chắc làm quen được với chuyện như vậy.
Cả hai đều không lên tiếng, chỉ đi theo Lữ Phượng Nhu bước vào cánh cửa cuối cùng.
Vừa vào cửa, Phương Bình đã cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt.
Không gian giống như sàn đấu quyền anh vậy, xung quanh là khán đài, ở giữa là võ đài.
Lúc này, bên trong có không ít khán giả, nam nữ già trẻ đều có, tiếng huyên náo rất lớn.
Ở trên võ đài, có hai người đàn ông đang giao thủ.
Nói giao thủ thì cũng không đúng, vì một trong hai người đã bị người kia đánh ngã xuống đất.
Ngay lúc mấy người Phương Bình tiến vào, người còn đang đứng kia bỗng nhiên quơ chân đạp lên đầu người đàn ông đã ngã xuống đất kia!
Tiếp theo, trên màn ảnh lớn bốn phía đều truyền lại tường tận hình ảnh rất đặc tả!
"Oẹ…"
Triệu Tuyết Mai liếc mắt nhìn, nhịn không được muốn ói ra ngay.
Lữ Phượng Nhu hừ nói: "Nén lại! Đây là lôi đài sinh tử, có người chết mới là bình thường!
Cũng có những trận phân thắng thua, cũng có thi đấu kiểu biểu diễn, nhưng những cái đó đều không liên quan đến các em!
Nhiệm vụ của các em hôm nay chính là xem một màn so tài này, nhìn đến khi nào tâm lặng như nước, nhìn đến khi thấy máu tanh cũng không hề biến sắc, thì lúc này mới đạt được mục tiêu!
Bàn chân đừng có nhũn ra, ngay cả người bình thường còn có thể chịu được, không lý nào các em lại không chịu được!
Còn nữa, đừng để bị ảnh hưởng bởi bầu không khí…"
Khán giả xung quanh rất điên cuồng, có vài người đỏ mắt lớn tiếng rống to, lôi kéo đám người xung quanh cũng điên cuồng hưởng ứng theo.
Lữ Phượng Nhu không bị ảnh hưởng chút nào, thấy Triệu Tuyết Mai cúi đầu, bỗng nhiên cau mày nói: "Nhìn cho tôi! Ngay cả việc nhỏ vậy mà cũng không làm được sao?"
"Nếu như em không thể chịu được, vậy thì bây giờ lập tức ra ngoài, về trường, cũng đừng nói đến chuyện thi đấu giao lưu gì nữa!"
"Đạo sư, em..."
"Đi ra ngoài, hoặc là trợn to hai mắt nhìn cẩn thận cho tôi!"
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai trắng bệch, nhưng vẫn không nhấc chân lên, kìm nén nhẫn nhịn cơn buồn nôn chực trào, ngẩng đầu nhìn về phía võ đài.
Phương Bình bên cạnh tốt hơn khá nhiều, dù sao tình huống như vậy cũng không phải là lần đầu cậu nhìn thấy.
Lúc trước ở Thuỵ Dương, võ giả tà giáo kia bị đánh chết tại chỗ, thậm chí óc ác còn bắn tung tóe lên khắp người cậu.
Lúc đó đúng là cậu đã nôn mửa một trận.
Lại lần trước nữa, cậu cũng đã tự tay đánh chết hai người, lúc đó, bàn chân cũng muốn nhũn ra, sau đó cũng không còn quá khó khăn nữa rồi.
Hiện tại, mặc dù có chút mùi máu tanh muốn buồn nôn, nhưng Phương bình vẫn có thể chịu đựng.
Cậu vẫn còn đang nghĩ ngợi, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên nói: "Triệu Tuyết Mai ở lại đây xem, Phương Bình đi theo tôi!"
Phương Bình vội vàng đuổi theo, Lữ Phượng Nhu đưa cậu đi về phía sau hậu trường.
Phương Bình có hơi thấp thỏm, chắc không bắt mình lên đài chứ?
Vô duyên vô cớ quyết đấu sinh tử, cậu không quá tình nguyện tiếp thu chuyện này đâu.
...
Sau một phút, hai người đến hậu trường.
Ở đây hẳn là có người giám sát, rất nhanh, có một người đàn ông trung niên rất vạm vỡ bước đến trước mặt họ.
Vừa nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, người đàn ông liền cười nói: "Làn gió nào đưa Lữ… Vô Địch đạo sư đến đây vậy, thật vinh hạnh."
"Ít nói nhảm đi!"
Lữ Phượng Nhu cũng không khách khí, chỉ vào Phương Bình, nói: "Sắp xếp một chút đi, an bài cho cậu ta nhặt xác, nhìn thi thể."
"Hả?"
Phương Bình hơi sửng sốt một chút, người đàn ông kia lại bình tĩnh như chuyện thường ngày ở huyện, cười ha hả nói: "Được, Tiểu Triệu!"
Theo tiếng người đàn ông gọi, có một thanh niên trẻ chạy chậm tới, cung kính nói: "Ông chủ."
"Đưa cậu ta đến phòng xác, lát nữa mà có người chết, thì cho cậu ta lên nhặt xác, à phải rồi, nhà xác cứ để lại cho một mình cậu ta xử lý là được…"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi liên tục, không nhịn được liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu.
Lữ Phượng Nhu lại mặc kệ cậu ta, cô tìm một nơi ngồi xuống, lười biếng nói: "Mở to hai mắt mà nhìn, thi thể mà thôi, lẽ nào em còn sợ cái gì?"
Đúng rồi, có phim kinh dị không?
Để nó ở trong nhà xác xem bộ phim kinh dị nhất, đóng kín cửa, đừng để nó chạy loạn…"
"Đạo sư..."
"Luyện gan, luyện can đảm!"
"Em..."
"Ít nói nhảm, có đi hay không? Em không đi, vậy tôi sẽ vứt en lên võ đài, bị người khác đánh chết cũng đừng trách tôi!"
Phương Bình vác theo gương mặt đau khổ, đành phải đi theo sau lưng Tiểu Triệu.
Hai người vừa đi, Phương Bình vừa cười khan nói: "Anh gì ơi, đạo sư của em chỉ nói đùa một chút thôi, phim kinh dị gì đó, không cần chiếu đâu."
Nhưng Tiểu Triệu lại lắc đầu nói: "Vậy thì không được đâu, nếu đã nói là chiếu phim kinh dị nhất, vậy thì nhất định phải chiếu, chú em không cần sợ, thực ra người cũng đã chết rồi, cũng không có gì đáng sợ.
Phim kinh dị thôi mà, không sao đâu…"
Phương Bình im lặng không nói gì, không sao đâu, nói đúng là nhẹ nhàng quá.
Cũng may không phải buổi tối, người xung quanh cũng nhiều, cậu cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng càng đi sâu vào trong, người càng ít, khu vực nơi đó cũng tối tăm hơn, ánh đèn lờ mờ hơn nhiều.
Phương Bình cảm thấy không quá thoải mái, đây là cố ý sao?
Đi thêm vài phút, cũng không còn nghe được những tiếng reo hò nữ, Tiểu Triệu đưa Phương Bình đến trước một gian phòng.
Ngoài cửa lúc này đang có hai người đang đứng gác.
Nhìn thấy Tiểu Triệu, hai người vội vàng nói: "Anh Triệu."
"Ừm, bên trong hiện vẫn chưa xử lý phải không?"
"Vẫn chưa."
"Vậy thì tốt, để cho chú em này đi vào, mở ti vi lên, bật U Linh Toả Hồn, hạ ánh đèn mờ mờ một chút.
Quy tắc cũ, hai người làm xong thì có thể đi rồi."
Tiểu Triệu sắp xếp rất tự nhiên, hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên anh ta làm chuyện này.
Hai người canh cửa nhìn chằm chằm Phương Bình, cười khà khà không ngớt, nhưng cũng không chậm chạp chút nào, vội vàng đi vào sắp xếp.
Rất nhanh, hai người bước ra khỏi cửa, cười ha hả nói: "Dạ xong rồi."
"Chú em à, đi vào đi."
Tiểu Triệu tươi cười nhìn Phương Bình.
Phương Bình có chút xoắn xuýt, cắn răng một cái, cất bước đi vào.
Cậu vừa mới bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống, cửa ngoài đã bị khoá rồi.
"Chú em à, bọn anh đi trước, lát nữa nếu có người chết rồi, bọn này sẽ đến gọi chú em. Không sao đâu, nơi này đã mở cửa hoạt động nhiều năm, cũng chưa từng thấy thi hoá…"
Lời nói chưa dứt, tiếng bước chân bên ngoài đã dần đi xa.
Phương Bình vô lực nhổ ngụm nước bọt, Lữ Phượng Nhu đúng là biết nhiều chiêu trò, lại bắt cậu đến cái nơi quỷ quái này!
Giờ khắc này, Phương Bình mới có tâm trạng đánh giá bố cục của căn phòng.
Gian phòng không lớn, đại khái cũng tầm 50 mét vuông.
Tổng cộng có 6 tấm giường chiếu được đặt song song, lúc này, trên ba cái giường có người… người chết!